- Vơ con ni! Mi về khi mô rứa? Vô O nhởi mồ!
- Dạ! Cháu mới về bựa sơ. Mốt cháu lại O hấy!
Mệ nhủ lại chợ Đón mua nạm chè về nấu nác. Chợ ngay gưn nhà, ra đó tinh gặp ngài quen. Tui đi xa quê đạ lâu nên nhiều ngài tui nỏ nhớ nhưng ai chộ tui họ cụng nhận ra luôn. Rành tài nạ! Ngài quê quý rứa chơ. Cha là trời! Cứ ngài ni túm, ngài tê kêu vui cách chi chi là vui nạ.
Túi ni trăng sáng. Tui dọn cơm ra mươn rồi bưng ra trửa cươi. Đá mấy cấy đòn cho mọi ngài ngồi. Cơm quê rành ngon. Địa mùng mói trộn giá chấm ruốc, địa cá bạc má kho mặn ngọt bỏ ốc cay vô nhòm rành bắt mắt, thêm tô canh rau vặt nấu hến. Rứa mà tui cụng đánh bay hai đọi cơm. Về quê ăn khi mô cụng nứt nang a ri thì nỏ mấy nả tui lại như con trấn mấn mất. Xong bựa, tui bưng đồ rếch ra giếng rửa rồi trở vô đeo ấm nác chát và mấy cấy đọi ra bày nơi chọng.
- Vơ bác Chắt! Qua bầy tui uống nác!
- Vơ ả Hoe! Nác chát mồ!
Mệ tui đứng trửa cươi gọi vọng sang nhà hàng xóm. Ông xã tôi hỏi nhỏ :
- Mẹ quát ai đấy em?
- Mô! Mệ mời hàng xóm sang nhà mình uống nước!
- Thế à?Làm anh giật mình tưởng có chuyện gì!
Ôi tiếng quê thân thương vậy mà người ngoại tỉnh nghe cứ tưởng ngoại ngữ vậy.