1. Cong như khu kiến càng
Thợ may ăn giẻ
Thợ vẽ ăn hồ
Thợ bồ ăn nan
Còn thầy hay thợ ở Mỹ thì ăn toàn Sandwich. Đi làm “mày râu nhằn nhũi áo quần bảnh bao” nhưng trong “các táp” cũng phải thủ mấy lát bánh mì kẹp răm bông, thịt nguội, cơm trưa. Quân ta cũng nổi tiêng “cần kiệm liêm chính” nhưng phải tội ăn sandwich hoài chịu đâu thấu, “xấu máu đòi ăn của độc” cứ phải dưa cà mắm muối mới phải đạo.
Trong sở cũng có phòng ăn nhưng kín mít, cứ ba phần cơm của mình là thành một hỗn hợp thơm mình nhưng thối người ta thành thử “cơm hang cháo chợ” cho tiện bề “tùy nghi di tản”.
Chỉ có cu Bình Vũ (đổi tên Mỹ là Bob) là vẫn giữ lấy lề, bà xã sáng nào cũng cặp lồng 3 món “cơm lành canh ngọt” trong sở thằng nào cũng thèm thuồng ghen tị. Bỗng dưng cả mấy tuần nay cứ thấy nó bỏ cơm theo bạn theo thầy đi ăn phở. Khi hỏi nó méo mặt thở than. Số là nhân “ngày lễ tình nhân” bà xã vội đi shopping, tìm mãi không ra cái điện thoại, nhờ nó “find my iphone” dùm.
Đời là vậy bụt chùa nhà không thiêng, “dao sắc không cắt được chuôi” làm cho người thì được mà cho vợ thì hí hoáy không ra, bà vợ nổi cáu mách nước.
- IT gì mà cù lần anh cứ bấm số của em nghe nó reng là được.
Nó thành thật: Số của em là gì?
Vậy là có chuyện! Trời đất quỷ thần ơi trong điện thoại anh em đã check thường xuyên Việt thì có cô Mơ cô Mận cô Đào Mỹ thì Betty, Nancy, Janifer cô nào cũng xinh. Ở Mỹ mà ăn mặc nghèo nàn, thiếu trên lòi dưới đã vậy chụp hình còn cười như gụ ăn mật ong, còn cái mông thì nhọn, "cong như khu kiến càng" vậy mà vợ mình thì không nhớ đã đành, lại không có trong danh bạ “ngoài vòng pháp luật” bà xã nổi cơn tam bành la lối đòi cắt, cắt hết, cắt tất cả, may là chỉ cắt phần cơm trưa.
Chợt thấy thằng nào thằng nấy lục túi, đưa phôn ra chèn số của vợ vào không quên thêm mấy chữ A trước tên, đưa vợ mình vào alphabet đầu sổ "an toàn là bạn, tai nạn là thù".
Nhập dẫn lời
2. Bờ, Cờ, Lờ
Hai vợ chồng thằng bạn ở Vinh, hồi cùng học như đôi cù cu, chơi với bạn cũng tốt rồi ăn ở với nhau rất hòa thuận mấy mươi năm. Bỗng dưng đưa nhau ra toà ly dị. Cho dù công ty đang làm ăn thành đạt bởi một đám nhân viên cần mẫn và nhất là cô thư ký xinh đẹp có cái đít nhọn hoắt như đít ong và tháo vát lắm.
Mặc cho ông tổng cãi cối, cãi chày, bà vợ vẫn khăng khăng có bằng chứng ngoại tình. Chuyến này “cu góp cọp nhai” của cải chia hai là cái chắc. Ông không tiếc nhưng chỉ tội oan hơn Thị Kính hơn nữa ông vẫn thương bà lắm lắm. Đòi nhân chứng thì bà nghiến răng “chẳng cần” vất vào mặt ông một đống giấy má công văn giaaystrắng mực đen “trăm năm bia đá thì mòn, ngàn năm giấy trắng vẫn còn trơ trơ”.
Bên cạnh chữ ký (những công văn, báo cáo) như rồng bay phượng múa của cô thữ ký mỹ miều “rõ ràng trong ngọc trắng ngà” là chữ ký của tổng ta với lời phê rất chi là khả ố, mất vệ sinh:
ĐÃ SỜ EM
Với con triện đỏ chói, lại còn bày đặt bỏ mấy cái biểu tượng tròn tròn miệng cười tới mang tai ??? coi chướng mắt.
Tống ta không nhịn được cười, với tay chấm vào chung trà vừa viết vội lên mặt bàn ngụ láng bóng vừa dõng dạc đánh vần giảng giải cho vợ đó là:
ĐÃ XEM!