1. Chuyện đặt tên cho con
Anh Thịnh đến UB xã làm khai sinh cho con gái đầu lòng. Cán bộ hộ tịch hỏi:
Enh, ả định đặt tên cháu là chi?
Anh Thịnh trả lời:
Trần Lệ Hà
Cán bộ Hộ tịch:
Tên đẹp đại ra chơ. Enh, ả tự đặt hay ông, bà?
Anh Thịnh nói:
Mô, mấy thằng trong cơ quan đặt mới đẹp rứa.
Cán bộ Hộ tịch:
Ái chà. Rứa là phải coi lại, có khi quân ni xỏ enh, ả đó.
Răng lại xỏ?
Enh ả lấy chắc gừn chục năm, dừ mới đẻ. Lệ Hà là Lạ Hề!
Cha, rứa mà tui nỏ để ý. Để tui về, coi lại.
Buổi chiều anh Thịnh đến. Cán bộ hộ tịch hỏi lại:
Răng, enh để rứa hay đổi?
Mấy thằng nói vô tình thôi, chơ nỏ phải chơi xỏ. Bầy tui thống nhứt, vẫn Hà, Như Hà.
Chi? Cây chi? Như Hà là Nhà Hư. Bựa bạo, nhà enh, ả sụm. Quân ni lại chơi đểu rồi!
Tổ cha quân ni, ẻ vô Hà. Tui đặt Giang, Trần Thị Hồng Giang.
2. Chuyện ở quán cháo lươn
Một tốp khách Hà Nội du lịch Cửa Lò, ghé ăn ăn đặc sản cháo lươn Vinh. Đang xì xụp thì nghe bên trong nhà vang lên:
Choang! Chi rứa, chi rứa?
Dạ, con lợ tay!
Lợ tay, lợ chi mà lợ! Bựa qua, mi đập mẹ 5 cấy. Bựa ni, mi đập vợ 3 cấy. Mi định giết choa?
Mấy cô khách mặt tái mét, dục nhau ăn nhanh, trả tiền đi vội ra khỏi quán. Họ xì xào với nhau:
Nhà này vô phúc. Đập vợ, còn được, chứ đập mẹ đến 5 cái thì quá đáng. Ghê thật...
Ghi chú:
Người quê choa, không phân biệt dấu nặng, dấu ngả, dấu hỏi: dập mẹ = đập mẻ (bát). Đập vợ = đập vỡ (bát)...
3. Chuyện hát đối
Ngày trước, trước khi Mỹ ném Bom miền Bắc, thì ở Quê tui, Diễn châu, nam, nữ thanh niên buổi túi, nhứt là đêm sáng trăng, giữa các xóm thường hò đối nhau. Bọn con nít như tui cũng hay ra hóng. Tui nhớ có câu:
Anh yêu em từ thuở lên ba
Mệ bồng em đi nhởi, anh bẻ hoa em cầm
Rồi có lần, mấy o xóm tui đối không được, mẹ tui, là cố vấn, hò trả lời. Bên tê họ phát hiện ra, họ hò:
Mẹ già đứng trửa cầm cân
Để cho con trẻ chơi xuân kẻo già