Nói mình phải đi công tác đột xuất, chẳng hiểu sao tôi cứ cảm thấy vợ vui vui. Cố gắng hy vọng rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
 
Cưới được vợ đẹp, sướng thì sướng thật nhưng cũng đau đầu ghê lắm. Ai cũng bảo với tôi cưới vợ đẹp, không ở nhà mà giữ vợ, suốt ngày đi công tác, không sợ vợ ở nhà đi với người khác mất hay sao. Thế nhưng ngay từ lúc yêu tôi cũng đã xác định rằng tôi cần phải tin tưởng vợ. Vợ tôi cũng là con nhà gia giáo, ngoan hiền, làm sao có chuyện lăng nhăng này nọ được. 
 
Cưới nhau xong thì tôi cũng khá bận rộn với công việc nên kiếm được bao nhiêu tiền để vợ quản lý hết. Cô ấy muốn tiêu gì thì tiêu tôi không bao giờ quản và cũng chẳng bao giờ thắc mắc. Vợ sinh cho tôi một thằng cu kháu khỉnh, tôi lại càng chiều chuộng hơn. Ai cũng bảo tôi chiều vợ là tốt nhưng  đừng chiều quá sinh hư. Tôi thì nghĩ tôi yêu vợ như vậy, cô ấy hư sao được. Cho đến khi tôi nhận nghe được những lời ấy từ một người bạn. 


 
Cưới nhau xong thì tôi cũng khá bận rộn với công việc nên kiếm được bao nhiêu tiền để vợ quản lý hết (Ảnh minh họa)
 
Bạn của tôi bảo rằng thấy vợ tôi vào nhà nghỉ với một người đàn ông lạ. Nhưng lúc đó đang có việc nên không theo kịp. Tôi chỉ cười xuề xoà bảo có khi nhầm người nhưng nó lại khẳng định là không. Lời nó nói cũng khiến tôi bán tín bán nghi .
 
Dù không hỏi thẳng vợ nhưng tôi để ý kĩ cô ấy hơn. Vẫn không phát hiện được gì. Điện thoại cũng chẳng có mật khẩu, tôi chẳng kiểm tra được gì. Nhưng chợt tộ nghĩ ra bạn tôi nói vợ tôi đi với khác trong khi tôi đi công tác. Thế là quyết định thử vợ.
 
Nói mình phải đi công tác đột xuất, chẳng hiểu sao tôi cứ cảm thấy vợ vui vui. Cố gắng hy vọng rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hôm sau tôi tạm biệt vợ như mọi bận, nhưng núp một góc chờ vợ ra ngoài. Một tiếng sau vợ tôi gọi taxi, tôi cũng bám theo ngay sau đó.
 
Cảnh trước mắt khiến tôi không dám tin, vợ nhìn ngang nhìn dọc rồi đi thẳng vào nhà nghỉ đó. Tôi chẳng hiểu sao khi ấy lại không muốn xông lên bắt quả tang luôn. Có lẽ nỗi đau bị phản bội đã khiến tôi chẳng còn thiết tha gì người vợ ấy nữa dù tôi từng yêu cô ấy rất nhiều. Tôi thanh toán tiền phòng cả tháng cho vợ rồi nhờ lễ tân nói với vợ vài lời. Tôi không đi mà muốn đứng đó chờ vợ xuống để chấm dứt tất cả. 
 
Khoảng 2 tiếng sau vợ tôi ôm gã đó đến quầy thanh toán, sắc mặt cô ấy tái đi khi cô lễ tân truyền lại lời tôi:
 
– Có người xưng là chồng chị trả trọn gói cả tháng rồi ạ.
 
– Cô có nhầm không thế?
 
– Cô không nhầm đâu. Chính là tôi thanh toán đấy.
 
Sự xuất hiện của tôi khiến gã kia sợ hãi bỏ chạy bạt mạng. Vợ tôi thì chỉ biết ấp úng:
 
– Em sai rồi, anh tha lỗi cho em một lần này được không?
 
– Cô không sai, là tôi sai. Là tôi ngu khi quá tin tưởng cô như thế. Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cô phản bội tôi vì lý do gì?
 
– Vì em cô đơn, vì anh đi công tác suốt. Tha lỗi cho em được không anh?
 
Tôi cười như điên dại. Tôi vất vả kiếm tiền để lo cho vợ con, giờ đây tôi lại bị vợ phản bội chỉ vì để cô ấy cô đơn quá trong những ngày mình đi vắng. Cả thiên hạ người ta cũng đi làm đi ăn mà vợ người ta vẫn ở nhà chung thủy chờ chồng đấy thôi. Mặc kệ vợ có cầu xin như thế nào đi chăng nữa thì cuộc hôn nhân này cũng chẳng thể tiếp tục được nữa rồi./.