Con gái giấu bệnh, đi làm kiếm tiền trị ung thư cho cha
Đó là câu chuyện đầy chua xót của gia đình bà Lê Thị Bé Ba (58 tuổi), ngụ ấp 3A, xã An Trường, huyện Càng Long, tỉnh Trà Vinh khi nhìn thấy đứa con gái chết mòn trên giường bệnh.
Nguyễn Thị Bé Hôn (33 tuổi) là con gái út của cô Ba và chú Nguyễn Văn Lược (60 tuổi). Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, sau khi 2 người anh chị lập gia đình và dọn đi nơi khác sinh sống, một mình chị Bé Hôn phải gồng gánh, kiếm tiền lo chữa bệnh cho cha mẹ già.
"Nó bệnh mà nó giấu, cứ lúc nào gọi điện về nhà cũng hỏi sức khỏe cha mẹ. Đến lúc nó bệnh thì đã di căn, không thể nào cứu được nữa…", cô Ba bật khóc.
Theo cô Ba, sau khi học xong lớp 10, vì bà mắc bệnh tiểu đường, nấm da nên cần tiền để chữa bệnh, chị Bé Hôn nghỉ học để đi mần lo tiền thuốc men. Thư thả được một thời gian thì đến chú Lược phát hiện ung thư trực tràng, phải đưa lên BV Ung bướu TP.HCM để phẫu thuật.
"Cha nó bệnh, nó nghỉ làm từ Vũng Tàu lên Ung bướu để chăm cha nó. Thấy nó xanh xao, có cái nhọt ở cổ nên mới bảo nó đi khám. Nó cứ bảo là mẹ đừng có lo cho con, lo cho cha đi, cha nó làm dữ lắm nó mới chịu đi khám. Ai ngờ đâu kết quả sinh thiết nó bị bướu mang tai ác tính, đã di căn rồi…", cô Ba quệt nước mắt.
Sau khi phát hiện bệnh, vì khối u ác tính, nếu phẫu thuật khả năng 50-50, lại gây biến dạng khuôn mặt, có thể ảnh hưởng đến tính mạng nên chị Bé Hôn quyết định không phẫu thuật, tiếp tục trở lại Vũng Tàu để làm việc, gom góp tiền chữa bệnh cho cha.
"Lúc đó nó nói con biết sức khỏe của con mà, để con đi làm lo cho tiền chữa bệnh cho cha, nó lên lại Vũng Tàu để làm rồi mua thuốc uống cầm cự. Tới chừng nó chịu hết nổi mới quay lại về nhà, nó nặng lắm rồi…", cô Ba nghẹn lời, nói tiếp.
"Mỗi lần nó gọi điện về nhà, cứ bảo sức khỏe nó ổn rồi, mẹ đừng lo. Có hôm cô thấy cổ nó đỏ quá, hỏi nó thì bảo con mặc áo đỏ nên nó vậy thôi, nó cứ giấu mình, con cái ở xa đâu thể nào biết được. Từ khi anh chị nó lập gia đình, nhà chỉ trông cậy mỗi nó. Nó có bệnh tật cũng ráng đi làm, tháng nào cũng gửi tiền về cho cha nó trị bệnh, sao nó khờ quá vậy", cô Ba nhìn chị Bé Hôn, òa khóc.
Bộ con không sợ chết sao Út?
Trong tiếng nấc nghẹn, cô Ba cầm lấy tay chị Bé Hôn thỏ thẻ. Sau khi nghỉ học, chị Bé Hôn chỉ biết tối ngày đi làm, bao nhiêu tiền dành dụm được đều gửi hết về cho cha mẹ chữa bệnh. Dù đã đến tuổi lấy chồng, sinh con nhưng chị chưa bao giờ dám nghĩ đến vì sợ có gia đình rồi, cha mẹ già bệnh tật không ai chăm sóc.
"26 Tết, nó thuê xe từ Vũng Tàu về nhà, lúc đó cái cổ nó đã cứng đơ, mụt đã sưng lên rồi. Cô không nghĩ con bé lại nặng như vậy, cả nhà mới đi tìm hốt thuốc nam. Hai vợ chồng tính vay mượn để đưa nó lên bệnh viện mà nó không chịu, cứ bảo để tiền đó mà lo cho cha, chứ bệnh con con biết mà…", cô Ba ngấn nước mắt.
"Bộ con không sợ chết sao Út?" – trước câu hỏi bỏ ngỏ của mẹ, chị Bé Hôn ứa nước mắt. Có lẽ 33 năm có mặt trên đời, chị chưa bao giờ phải chịu cảnh đau đớn như vậy. Nhìn cơ thể bị sưng vù, khuôn mặt biến dạng, chị không biết mình có thể cầm cự được bao lâu nữa.
Sau câu hỏi của mẹ, điều chị Bé Hôn có thể nói được với cô Ba chỉ gói gọn trong mấy chữ: "Mẹ đừng lo cho con, mẹ lo cho cha đi, sống chết có số cả rồi…".
Ngồi cạnh đứa con gái nhỏ, chú Lược nắm lấy đôi bàn tay sưng vù của con, bật khóc. Từ một người trụ cột gia đình, vì chứng bệnh ung thư trực tràng, bao gánh nặng gia đình đã đổ dồn lên đôi vai của người con gái.
"Nó bệnh mà cứ giấu, cũng tại chú khổ quá làm liên lụy đến con. Nếu chú khá giả, nó đâu có giấu bệnh để đi làm kiếm tiền lo thuốc men cho chú đâu.
Nhìn con như vậy, chú đau lòng lắm. Giờ chỉ biết đi tới đi lui, chú phải khỏe lên để con mình nó thấy nó mừng. Hôm trước nó hỏi chú khỏe không, chú nói khỏe kế thấy nó tươi tươi lên được chút", chú Lược tâm sự.
Trong căn nhà cấp 4 xập xệ, cô Ba đưa mắt nhìn đứa con gái út đang gồng mình đau đớn. Cách đó vài bước chân, chú Lược cũng khổ sở vì chứng ung thư trực tràng. 3 người, 2 già một trẻ, tất cả đều mắc phải căn bệnh hiểm nghèo.
"Giờ con mình như vậy, đâu còn cách nào để cứu chữa. Cô chỉ mong những ngày còn lại của con, nó có sữa tã, thuốc giảm đau để dùng, nó còn sống được với vợ chồng cô ngày nào thì hay ngày đó…", cô Ba ứa nước mắt.