nha-nghi14-1635691390.jpg
Mặc kệ vợ tôi khóc lóc xin tha thứ, tôi nhất quyết không nghe, cũng không cho chạm vào con luôn. (Ảnh minh họa)

Tình cảm của vợ chồng tôi gần đây không được suôn sẻ cho lắm. Nhất là từ ngày vợ tôi được thăng chức, cô ấy thành trợ lý giám đốc nên cứ đi tối ngày. Gần như ngày nào cũng thấy vợ tăng ca. Ít thì 2 tiếng, nhiều thì tới nửa đêm mới về. 

Việc nhà cửa cô ấy chẳng động tới, con nhỏ mới được 2 tuổi cũng chẳng được mẹ chăm sóc. Mỗi lần tôi nói với vợ về chuyện chăm sóc con cái thì cô ấy lại khó chịu:

– Nếu như anh không chăm được con thì để em thuê người giúp việc, anh cứ làm việc anh thích. Còn tại sao tôi lại phải chạy đôn chạy đáo kiếm tiền như thế, anh không biết nghĩ hay sao. Nếu như anh có tài, anh kiếm được nhiều tiền để cho vợ, cho con thì tôi có phải vất vả đến cái mức này hay không?

Lời của vợ khiến cho tôi cảm thấy uất ức. Đồng ý rằng tôi không kiếm được nhiều tiền bằng vợ nhưng cũng chẳng để cô ấy quá thiếu thốn. Tôi chân thành, một lòng một dạ với cô ấy, chẳng lẽ như thế chưa đủ hay sao chứ.

Nghĩ cũng thật là mệt mỏi, tôi chỉ có cảm giác bất an, lo sợ cho sự yên ổn của cuộc hôn nhân này. Nhất là khi vợ bận rộn tối ngày, suốt ngày tăng ca, tiếp khách, ăn mặc thì có phần thoáng mát hơn trước rất nhiều càng khiến tôi lo lắng hơn, mà bảo vợ thì không được.

Hôm vừa rồi đi làm, tôi nghe được người đồng nghiệp thì thầm vào tai chuyện vợ tôi đi nhà nghỉ. Tôi nghe mà chẳng thấy đáng tin chút nào cả. Vợ tôi bận rộn đi kiếm tiền chứ làm sao vào nhà nghỉ được. Thế nhưng anh đồng nghiệp cứ khẳng định chắc nịch:

– Tao có tới hai con mắt nhìn nhầm làm sao được. Mày không tin thì cứ đến thẳng nhà nghỉ này là rõ, tao sẽ đưa địa chỉ cho. Nhà nghỉ này trên đường về nhà tao, ở trong ngõ, tao nhìn thấy mấy lần rồi nên không thể nhầm được.

Tôi bán tín bán nghi nên cũng quyết định đi theo vợ. Hôm đó vợ bảo tăng ca nên về rất muộn. Linh tính thế nào, để con ở nhà một mình cũng lo nên tôi bế cả con đi. Tôi tới thẳng nhà nghỉ ấy, đưa ảnh vợ ra hỏi thì nhân viên cứ chối. Phải đến khi tôi dùng biện pháp mạnh thì mới gật đầu vảo vợ là khách quen ở đây. Tôi cũng muốn xông lên đó xử lý đôi gian phu dâm phụ này lắm nhưng ngặt nỗi con đang bế trên tay. Với lại hơi sức đâu mà tự bày việc cho mình. 

Tôi cầm điện thoại lên, đủng đỉnh gọi cho bố mẹ vợ đến thẳng nhà nghỉ. Tôi chỉ nói có một bất ngờ lớn ở đó cho họ nên họ nhất định phải đến ngay. Cứ như thể mọi chuyện được sắp xếp sẵn ấy, bố mẹ vợ đến nơi thì cũng vừa hay vợ đi xuống cùng giám đốc. 

Mẹ vợ tôi ngơ ngác, bố vợ tôi thì tái mặt. Họ chắc cũng như tôi, chẳng thể ngờ được con gái ngoan hiền của mình lại ra ngoài mèo mỡ đến mức này. Tôi ôm con tiến lại gần: 

– Tăng ca thế này chắc mệt lắm em nhỉ, anh gọi bố mẹ đến đón em về nghỉ dưỡng sức đây?

– Em… Em xin lỗi! Em… Em trót dại anh ơi! Anh tha cho em lần này được không? Tất cả là vì con thôi anh ạ.

– Em có sai gì đâu, em có quyền tìm người tốt hơn lo cho mình mà. Tiện thì anh mang con đến để bảo anh sẽ nuôi con cho em thoải mái tăng ca vui vẻ, và chúng mình sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Trước mặt bố mẹ con cũng xin gửi trả lại con gái cho bố mẹ dạy dỗ, từ nay bọn con coi như chấm dứt.

Bố mẹ vợ xấu hổ không dám xin con rể chỉ mắng chửi con gái: “Mày bôi tro trát trấu vào mặt tao”. Mặc kệ vợ tôi khóc lóc xin tha thứ, tôi nhất quyết không nghe, cũng không cho chạm vào con luôn. Người làm mẹ thế này đâu có xứng đáng. Tôi chẳng còn phận sự ở đây nữa, càng chẳng muốn chứng kiến cảnh phản bội kia nên quay lưng đi thẳng. Bố vợ chạy theo giữ tôi bảo tôi cho vợ một cơ hội, tôi nghe xong chỉ cười khẩy. Cuộc hôn nhân này, tiếp tục làm sao được nữa đây. Chỉ là nghĩ mà cay quá, chỉ vì không kiếm được quá nhiều tiền thì sẽ bị vợ phản bội hay sao?