Em cũng cảnh cáo luôn chồng em rằng đó là em dâu, vợ của em trai, làm gì thì làm, sống sao thì sống cũng phải giữ đúng chừng mực.
Em trai chồng cưới vợ xong thì vì điều kiện kinh tế chưa có nên hai đứa chúng nó vẫn ở chung với bố mẹ, cũng là ở chung với vợ chồng tôi luôn. Ban đầu tôi cũng cảm thấy khó chịu lắm vì nhà cũng chẳng rộng. Với lại, cô em dâu sau vài lần tiếp xúc thì tôi phát hiện ra nó vừa đỏng đảnh, chanh chua lại còn lười biếng nữa. Cái thứ mà nó được duy nhất và cũng duy nhất hơn tôi chính là đẹp.
Em trai chồng quen với em dâu mẹ chồng tôi đâu có đồng ý nhưng cũng chẳng còn cách nào phản đối nên cứ đành phải chấp nhận cho chúng nó cưới nhau. Mà bực là về ở chung thế nhưng nó lười biếng, ở nhà cả ngày mà không hề động tay vào bất cứ việc gì giúp đỡ tôi mà chỉ có ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn.
Có điều gần đây em dâu ăn mặc rất lố lăng, kệch cỡm, suốt ngày diện đồ ngủ chạy trong nhà (Ảnh minh họa)
Chẳng cần đợi tôi lên tiếng, mẹ chồng tôi cũng đã khó chịu với cái thói xấu này của nó rồi. Thế nhưng làm sao được khi nó được chồng nó bênh tuyệt đối. Mẹ chồng tôi thậm chí còn phải bất lực, khóc với tôi rằng:
– Không biết nó ăn phải cái thứ bùa mê nào nữa mà mù quáng, si mê vợ nó như vậy. Mẹ lo lắm, rồi không biết sau này ra ở riêng, vợ nó cứ như thế thì nó sống làm sao.
– Mẹ không phải lo, giờ mẹ cứ lo cho thân mẹ thôi chứ mẹ gả vợ cho nó, vợ chồng nó phải tự biết làm mà ăn chứ mẹ lo mãi làm sao được.
Tôi có cảm giác như mẹ chồng chỉ coi mình là con dâu còn em dâu thì không vậy, ít nhiều cũng được ít an ủi. Có điều gần đây em dâu ăn mặc rất lố lăng, kệch cỡm, suốt ngày diện đồ ngủ chạy trong nhà. Nhà không chỉ có chồng nó mà còn có cả chồng tôi nữa. Tôi góp ý nhẹ nhàng:
– Thím ăn mặc thế nào là tùy ở thím nhưng đây là nhà chung, còn người lớn, còn chồng tôi, thím mặc làm sao cho nó lịch sự một tí.
– Em mặc thế này thì làm sao, thiên hạ hở đầy ra sao chị không soi mói.
Em cũng cảnh cáo luôn chồng em rằng đó là em dâu, vợ của em trai (Ảnh minh họa)
Nó nói thế làm em bất lực thật sự luôn chứ còn làm được gì hơn nữa hả các chị. Còn bực hơn nữa là chồng em, mắt suốt ngày hấp ha hấp háy, đã thế lại còn bảo chê trách em:
– Em làm gì thì làm, cũng phải chú ý hình tượng đi một tí. Em dâu nó ăn mặc gọn gàng, xinh đẹp thế kia mà em lúc nào cũng xuề xòa, không thấy ngại, không thấy mất mặt à.
– Anh bây giờ còn quay ra chê cả vợ đấy!
Em cũng cảnh cáo luôn chồng em rằng đó là em dâu, vợ của em trai, làm gì thì làm, sống sao thì sống cũng phải giữ đúng chừng mực. Chồng tôi quát nhặng lên bảo rằng không cần phải nhắc anh. Ấy thế mà không ngờ được rằng, sau lưng tôi, hai kẻ đó lại có thể làm ra những chuyện tệ đến vậy.
Trưa ngày hôm ấy đang làm dở thì em bỗng thấy đầu đau như búa bổ, mệt quá, không chịu được nên đành phải về nhà. Định gọi chồng đón nhưng thế nào anh cũng hậm hực vì đang đi làm. Nay mẹ chồng lại đi đâu đấy, tôi để giày lên giá dép, bước chân lên cầu thang, đến gần phòng ngủ của mình thì bỗng nghe thấy tiếng cười nhí nhéo.
Tôi bàng hoàng khi nghĩ rằng chồng mình lại dám đưa người khác về nhà hú hí thế này. Kéo cửa ra, ánh mắt tôi sững sờ khi chồng tôi và em dâu đang vui vẻ, tiếng em dâu còn the thé:
– Anh nhẹ chút thôi!
– Nhẹ làm sao được, em đẹp thế này, anh không chịu được.
Tôi không thể kìm chế được, hét lên:
– Hai người làm cái trò gì vậy?
– Vợ à…
– Chị… chị dâu…
Khốn nạn, lúc đó tôi vớ tìm cái chổi cho chúng 1 trận:
– Sao chúng mày dám hả, cái lũ khốn nạn này.
Tôi gọi mẹ chồng và mọi người về hôm đó nhà tôi bão to. Tôi đau đớn nhìn chồng mình xin lỗi, còn con em dâu kia cũng thút thít làm như mình vô tội vậy. Mẹ chồng tôi như phát rồ bắt em trai chồng ly hôn lập tức.
Bà ra sức xin lỗi nghĩ lại bỏ qua cho chồng nhưng tôi không chịu nổi đã bỏ về nhà ngoại. Tôi phải làm gì đây mọi người, thật sự nghĩ đến cảnh đó tôi chỉ muốn vỡ tung. Liệu tôi có nên ly hôn không, nghĩ tới các con mà tôi buốt hết lòng dạ./.