Gặp nhau ở quán cafe thôi, tình cũ vẫn tình cảm, vẫn ga lăng, vẫn biết cách quan tâm như ngày nào. Tôi cảm thấy thật sự tiếc nuối nhiều lắm.
 
Cái tính lãng mạng, lại có chút ẩm ương, hay giận hờn khi yêu thế mà tôi với tình cũ cũng ở bên nhau được 3 năm. Thì tình cũ của tôi trong mắt tôi anh chính là người đàn ông hoàn hảo. Bởi chỉ có hoàn hảo thì mới có thể chiều chuộng được cái tính đỏng đảnh của tôi chứ. Thế mà tình yêu đẹp ấy của chúng tôi lại chẳng thể thành được vì gia đình anh ngăn cấm.
 
Họ cho rằng tôi và anh không hợp nhau, rằng tôi chẳng có điểm gì xứng với anh cả. Anh là con một, độc đinh, giờ cãi lời bố mẹ cũng không được. Còn tôi, tôi cũng có sĩ diện của bản thân mình. Trước những lời miệt thị của mẹ tình cũ, tôi cũng chấp nhận buông tay khỏi tình yêu này. 
 
Tháng ngày sau đó, tôi quen chồng tôi bây giờ. So với tình cũ, anh khác một trời một vực. Chồng tôi không biết làm màu, khô cứng, càng chẳng biết nịnh nọt bao giờ. Quen và quyết định lấy anh làm chồng, tôi cũng hiểu rằng mình cần phải thay đổi một số thói quen.


 
Trong khi đó, chồng tôi, từ lúc quen cho đến lúc cưới đã mấy năm rồi mà anh chưa từng tặng vợ được 1 bông hoa (Ảnh minh họa)
 
Dù rằng điều này cảm thấy tôi vô cùng tiếc nuối. Những điều mình yêu thích, nay lại không còn được làm nữa, tôi không tiếc làm sao được chứ. Nhưng mẹ tôi nói đúng, phụ nữ cần một gia đình đầm ấm, một người chồng biết lo cho gia đình hơn. 
 
Chúng tôi cứ thế sống bên nhau được 3 năm, cuộc sống của hai chúng tôi cũng như những cặp vợ chồng khác. Cùng nhau đi làm, cùng nhau nuôi dạy con cái. Thế nhưng hôn nhân, ít nhiều cũng cần sự lãng mạn để duy trì hạnh phúc.
 
Trong khi đó, chồng tôi, từ lúc quen cho đến lúc cưới đã mấy năm rồi mà anh chưa từng tặng vợ được 1 bông hoa, nói một lời ngọt ngào hay thể hiện hành động yêu thương. Đến cả chuyện vợ chồng cũng thế, anh hình như chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình anh chứ chẳng hề để tâm gì đến tôi. Mỗi điều uất ức tích tụ từng chút, từng ngày một khiến cho tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản thế nhưng chẳng thể nào nói ra được.
 
Cho đến một ngày tôi gặp lại tình cũ. Chỉ là tình cờ, gặp nhau ở quán cafe thôi, anh vẫn tình cảm, vẫn ga lăng, vẫn biết cách quan tâm như ngày nào. Tôi cảm thấy thật sự tiếc nuối nhiều lắm. Nhất là khi tôi đang giận nhau với chồng. Vài ngày trước tôi có không khỏe, có nói chuyện này với anh, thế mà chồng tôi lại chỉ xổ toẹt một câu: 
 
– Ốm thì uống thuốc vào đi.
 
– Anh không thể quan tâm em được nhiều hơn hay sao?
 
– Em có biết anh đi làm đã đủ vất vả, mệt mỏi lắm rồi hay không mà còn muốn gì nữa?
 
Tôi chán chẳng muốn nói gì thêm nữa. Giờ gặp lại tình cũ, tình cũ chủ động mời tôi đi ăn, trong tối nay chồng tôi cũng không về nhà. Con thì đang chơi bên ngoại rồi, nhờ mẹ tôi chăm là được. Thế là tôi nhận lời đi ăn cùng tình cũ. Không ngờ chỉ có một chút men mà cả hai đã không thể giữ nổi bình tĩnh, kìm chế cảm xúc của mình mà đi tới mức đó.
 
Tỉnh dậy, tôi bàng hoàng khi phát hiện mình đã phản bội lại chồng. Tôi lao nhanh về nhà, cố gắng coi như không có chuyện gì xảy ra. Tình cũ cũng hiểu chuyện, không làm phiền gì thêm nữa vì cả hai đều hiểu đó là tai nạn. 
 
Mọi chuyện sau đó, chồng tôi không hề hay biết gì hết. Anh còn xin lỗi tôi vì chuyện hôm nọ. Anh bảo rằng vì hôm đó anh có nhiều việc quá, lại bực trong người cho nên mới nói như vậy. Lời xin lỗi của chồng lại càng làm tôi cảm thấy có lỗi hơn. Tôi cảm thấy ăn năn, day dứt, dằn vặt vì chuyện bản thân đã làm.
 
Tôi chỉ muốn thú nhận với chồng tất cả những chuyện mà tôi đã làm. Thế nhưng tôi mà thú nhận thì liệu rằng chồng tôi có chấp nhận tha thứ cho tôi không. Hay tôi sẽ mất tất cả những gì hạnh phúc mà mình đang có trong tay. Nhưng cứ sống trong sự dằn vặt thế này thì tôi phải làm sao đây?