Tôi ú ớ không nói thêm được lời nào thì chồng tôi đã vơ ngay cái điện thoại để gọi điện cho bố vợ, giọng anh hằn học đến đáng sợ.
Mẹ mất sớm, bố vất vả nuôi tôi khôn lớn cho nên tôi không muốn đi lấy chồng quá sớm mà muốn ở lại chăm sóc cho bố được thời gian nào hay thời gian đó. Tốt nghiệp xong, xin được việc làm cũng là ở gần nhà, ở gần bố. Ai cũng khen tôi ngoan ngoãn, hiếu thảo, làm mối cho tôi rất nhiều người thế nhưng bản thân tôi lại vẫn chần chừ chưa muốn rời bố. Bố tôi vẫn thường trêu rằng:
– Không đi lấy chồng định ở với bố để thành gái già chắc. Mà con càng thế này, bố lại càng lo hơn ấy.
Tôi nghe lời bố nói mà chỉ biết mỉm cười. Sau đó tôi cũng hiểu việc gì cần thì mình vẫn phải làm thôi, chẳng thể nào không đi theo quy luật chung của xã hội được. Mà cũng phải lập gia đình thì bố tôi mới có thể yên tâm mà hưởng phúc tuổi già được.
Tôi cũng muốn tìm hiểu nhau thêm một thời gian nữa nhưng gia đình nhà trai lại giục cưới (Ảnh minh họa)
Mục tiêu tôi đặt ra khoảng cách gần nhà, không quá xa, cũng không cần phải giàu có, chỉ cần hiếu thảo, biết cách sống là được. Nhanh chóng rất nhiều người đàn ông tìm đến. Trong đó tôi để mắt tới một anh chàng sắp chạm cái ngưỡng 40, chưa vợ do mải mê du học rồi công việc. Kinh tế vững vàng, nhà lại ở gần nhà tôi. Bố mẹ chồng nghe đâu cũng là người dễ tính. Bố tôi thì gặp anh là gật đầu rồi.
Còn bản thân tôi, tôi cũng muốn tìm hiểu nhau thêm một thời gian nữa nhưng gia đình nhà trai lại giục cưới. Thì nghĩ cũng đúng thôi, con trai họ cũng đã chạm ngưỡng 40 rồi. Tôi đồng ý làm đám cưới khi cả hai mới tìm hiểu nhau được chừng 2 tháng. Còn nghĩ một cuộc hôn nhân phần nhiều dựa vào duyên phận như thế này chắc chắn sẽ không khiến cho tôi phải đau đầu quá nhiều. Thế nhưng mọi chuyện lại không hề được như tôi nghĩ chút nào.
Tôi ú ớ không nói thêm được lời nào thì chồng tôi đã vơ ngay cái điện thoại để gọi điện cho bố vợ (Ảnh minh họa)
Đám cưới được tổ chức rất linh đình. Ai cũng bảo số tôi thật may mắn khi cưới chồng muộn nhưng lại được tấm chồng tốt, nhà chồng cưng chiều. Cho đến đêm tân hôn thì mọi thứ chính thức biến thành cơn ác mộng.
Nhìn ga giường dính đó, tôi ngượng ngùng lấy chăn che đi thì bỗng nhiên mặt chồng tôi tái lại, tiếng gầm gừ vang lên trong cổ họng, anh nhìn tôi chằm chằm:
– Tôi chừng này tuổi rồi mà cô còn định mang cái thứ trong trắng dởm hàng này ra lừa tôi à.
– Anh… Em chưa từng…
– Thôi đi, con gái các cô yêu đương chơi bời dễ dãi, cái tuổi của cô làm gì có ai còn nguyên vẹn. Tôi tưởng cô thật thà thế nào, hóa ra cũng là dạng hư hỏng lừa lọc. Cô tưởng vá xong là lừa được tôi à, cô nghĩ tôi ngu à.
– Em không có thật mà, sao anh nghĩ em như thế, em thật sự không có vá mà.
Tôi ú ớ không nói thêm được lời nào thì chồng tôi đã vơ ngay cái điện thoại để gọi điện cho bố vợ, giọng anh hằn học: “Đến mang con gái ông về, tôi hủy hôn". Chồng tôi tắt điện thoại rồi vùng vằng đi ra khỏi nhà. Còn mình tôi, tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một người đàn ông từng đi du học ở trời tây về mà không ngờ lại có cái suy nghĩ cổ hủ, thiển cận, lạc hậu đến như vậy. Tự bản thân tôi thấy mình chẳng làm gì sai nên tôi chẳng xin lỗi. Mọi chuyện đi đến nông nỗi này, rốt cuộc là do đâu đây?