Tác giả Nguyễn Văn Minh - Hội viên Thơ, Hội liên hiệp VHNT Hà Tĩnh.
 
Ngày tháng năm sinh: 19 - 5 - 1959
 
Quê quán: Sơn Hà, Hương Sơn, Hà Tĩnh
 
Nơi công tác: Nguyên Phó Trưởng phòng Giáo dục thường xuyên - Chuyên nghiệp Sở Giáo dục và Đào Tạo Hà Tĩnh, nay đã nghỉ hưu.
 
Thường trú tại: Phường Tân Giang, TP Hà Tĩnh
 
Hội viên Hội liên hiệp VHNT Hà Tĩnh, Chuyên ngành: Thơ 
 
Năm kết nạp: 2000
 
Địa chỉ liên lạc: Khối phố 1, Phường Tân Giang, Tp Hà Tĩnh
 
Điện thoại: 091 213 4551.
 
Tác phẩm chính đã công bố, xuất bản:
 
Mây chiều Tam soa (Thơ, Nxb Nghê Tĩnh, 1991)
 
Thơ Nhà giáo (Thơ in chung, Nxb Văn hóa thông tin, 2004)
 
Lược yếu văn học Hà Tĩnh (In chung, Sở VHTT Hà Tĩnh, 2002)
 
Búp trên cành (In chung, Sở VHTT Hà Tĩnh, 2003)
 
Tác phẩm tự chọn:
 
Nhà Sàn
 
Nhà sàn dựng giữa lưng chừng
 
Chín bậc cầu thang về miền thẳm xanh
 
Rượu cần vít ánh trăng thanh
 
Còn ta vít võng bao cành trúc xinh
 
Bao nhiêu mưa nắng rập rình
 
Lần theo thổ cẩm mũi kim hẹn hò
 
Nhà sàn vây bốn ưu lo
 
Mở ra rộng rãi bên vò rượu say
 
Uống thì uống cả vòng tay
 
Nhảy thì nhảy cả ván lay cả sàn
 
Chỉ riêng bếp lửa mơ màng
 
Đốt bao buồn để giần sàng cho nhau
 
Nhà sàn có bỏ bùa đâu
 
Mới xa mà đã chênh chao cả mình
 
Suối Tiên
 
Mây lên núi - núi dồn mây
 
Suối tiên tắm trong ánh bạc
 
Đến đây ngỡ mình đi lạc
 
Hiện bao tiên nữ dịu dàng
 
Mùa Xuân vừa đến mơ màng
 
Tóc Tiên lẫn vào suối hát
 
Mắt Tiên chạm  vào lộc biếc
 
Cung đàn đất nước so dây
 
Ngẩn ngơ mây trắng vờn bay
 
Róc rách suối nguồn vỗ nhạc
 
Cuộc đời qua bao ghềnh thác
 
Đến đây rủ hết ưu phiền
 
Thì thầm tôi gọi Suối Tiên
 
Mùa Xuân chừng không lỗi hẹn
 
Đá ngồi bên nhau kể chuyện
 
Chín mươi chín ngọn núi hồng
 
Miền Hươu Sao
 
Hươu Sao nơi chốn ngàn sao
 
Lộc non mới nhú lao xao tiếng rừng
 
Cặp nhung nhú một ngập ngừng
 
Ta như lạc giữa lưng chừng suối reo
 
Mắt hươu trong suốt cả chiều
 
Bao nhiêu lốm đốm làm xiêu cả mình
 
Miền hươu vừa mới hồi sinh
 
Ta vừa gặp lại mối tình đã qua
 
Ta về ngàn Phố - ngàn xa
 
Quờ tay chạm cặp nhung ngà của trăng
 
Suối Rụng Tóc
 
Suối rụng tóc nghe tên mà thương
 
Những cánh rừng chợp chờn bướm tráng
 
Những cô gái thanh niên xung phong đi ra mặt trận
 
Mái tóc xanh hương bồ kết- hương quê
 
Suối thì xanh cơn sốt rét tái tê
 
Chiến tranh đi qua- tình yêu ở lại
 
Những cung đường như vòng lưng con gái
 
Suối ngập ngừng như khúc nhạc tơ rưng
 
Suối rụng tóc nghe  tên mà thương
 
Trăng Trường Sơn mài mòn tuổi trẻ
 
Đồng đội em ngày đêm bám trụ
 
Cánh võng chung chiêng bắc nỗi nhớ hai đầu
 
Suối rụng tóc nghe tên mà thương
 
Thác vẫn đổ những đêm dài thức trắng  
 
Nghe câu hát giữa đại ngàn thăm thẳm
 
Cây mọc rồi- tóc em có xanh không?
 
Suối rụng tóc nghe tên mà thương…
 
Sông Phố Ngày Trở Lại
 
Biếc xanh dào dạt lòng tôi
 
Con sông ngàn phố đắp bồi phù sa
 
Con đò nhuộm ráng chiều qua
 
Chở câu ví dặm mượt mà nắng hanh
 
Mạn thuyền ngấp nghé bờ xanh
 
Bãi dâu mượt cả lòng anh rối bời
 
Vẫn là em gái đôi mươi
 
Chao nghiêng  nón trắng  nụ cười trao duyên
 
Khúc bồi giữa nhớ và quên
 
Sông quê phượng thắm cháy miền hạ sang
 
Một mình mà vẫn đa mang
 
Dòng sông uốn chảy đôi hàng bóng tre
 
Thôi đành trả bớt đam mê
 
Để ta neo lại lối về bên sông
 
Bây giờ ngàn phố đã đông
 
Chợ trưa đã vãn, người không kịp đò
 
Ta về nhặt lại câu thơ
 
Dòng sông  xanh mướt đến giờ vẫn xanh…