“Chú cứ đùa. Bác ở Nam Đàn mà đưng biết nựa là chú”. Có lẽ sợ bị chê là quê, hơn nữa cũng không muốn bỏ lỡ một khách hàng nên anh chàng xe lai mời bác nông dân lên xe, cắm cổ đạp.
Anh đưa bác nông dân đến rạp Cửa Đông, vì nghĩ rằng rạp này nhỏ nhất, nên chắc là rạp số 3. Thế nhưng, sau khi khi ì ạch đạp hơn ba cây số, đưa bác nông dân đến đây, thì bác lắc đầu:
“Đây là rạp Cửa Đông, răng chú lại lừa tui là rạp số ba?”. Nếu đây không phải rạp số 3 thì chắc rạp Bến Thủy là rạp số 3. Nghĩ thế anh chàng lại cắm cổ đạp gần bốn cây số nữa xuống Bến Thủy.
Bác nông dân lại lắc đầu: “Đây là rạp Bến Thủy. Răng chú lại đưa tui đến đây?”. Trời ạ! Thế thì chỉ còn một rạp nữa thôi. Anh ta lại ngược đường gần 6 cây số nữa về đường Quang Trung.
Vừa trông thấy rạp chiếu phim 12-9, bác nông dân đã reo lên: “Cho tui trụt đây. Rạp chiếu phim số 3 đây rồi!”. Chàng xe lai ngơ ngác: “Đây là rạp mười hai chín, răng bác lại nói là rạp số 3”.
“Chú lại trêu bác rồi. 12 trừ 9 là 3 chơ chi nựa. Tui học cọ lớp 3 đưng biết, các chú ở thành phố học cao răng không?”.
Mặc anh chàng xe lai giải thích đó là cái gạch nối, bác nông dân vẫn khăng khăng: “Tui nỏ biết gạch nối, gạch niếc chi hết, cứ gạch ngang ra rứa là tui kêu dấu trừ”.
“Nói như bác thì chả lẽ lại đọc: Độc lập “trừ” tự do, “trừ” hạnh phúc à?”. “Chơ răng! Nhưng mà, tui với chú biết thôi nha, lộ ra mấy ông tư tưởng "trừ" văn hóa họ ..."trừ" tui chết đó!”.
Phạm Xuân Cần