Mấy bửa nay nghe tin tức lình xình ông Võ Hoàng Yên vụ gì gì đó, nhưng mình muốn nói đến khía cạnh khác về nhân cách hành xử của ông ta! Câu chuyện tôi kể hơi dài dòng nhưng không thể ngắn hơn mong mọi trải lòng cùng Vĩnh – Tâm.
 
 
Mười năm trước, sau khi ông xã đột quỵ được cứu sống. Nhưng do di chứng nên phải nằm liệt giường! Có bệnh thì vái tứ phương, Đông Tây kim cổ chi cũng có, nghe ai mách ở đâu có thầy giỏi mình cũng tìm tới.
 
 
Ngày ấy nghe danh “thần y” Võ Hoàng Yên “bấm huyệt là đứng dậy đi được liền”, vậy là tôi mừng húm, tất tả đưa chồng lên máy bay vô Sài Gòn rồi thuê xe chạy cả trăm cây số về chùa Quang Minh tỉnh Bình Phước, mong gặp thầy nhưng cũng 2 ngày không gặp được vì nghe dân họ nói thầy ra miền Trung.
 
Vậy là vợ chồng mình không có duyên gặp!
 
 
Trở về nhà, Vĩnh quá mệt sau chuyến đi xa khiến mình buồn, lòng thêm xót xa!
 
Nhưng cứ nuôi hy vọng tìm thầy, chừng hơn tháng sau có tin thầy về chữa bịnh ở chùa Hưng Phước thuộc Thị trấn Nam Phước Quảng Nam (cũng có khi, tôi nhớ tên Chùa không đúng nhưng là ngôi Chùa rất yên bình thanh tịnh ở Nam Phước).
 
 
Vậy là tôi gọi cho con trai bay từ Sài Gòn về rồi cùng anh Sơn là anh trai của Vĩnh thuê ôtô 7 chỗ đi từ 3 giờ sáng. Ngồi vật vờ cả ngày từ sớm tinh mơ nên chồng tôi đuối đơ chỉ uống sữa cầm hơi, nhưng thấy trong ánh mắt của anh ấy sáng lên tia hy vọng làm mình thấy vui và yên tâm hơn.
 
 
Mọi người nghe tin khắp nơi kéo đến chữa bệnh đông nghịt, tội nghiệp các sư trong chùa nấu cơm chay cho mọi người ăn. Quá trưa thì sư trụ trì chùa đến an ủi Vĩnh và mở cửa chánh điện cho Vĩnh vào trước vì chút nữa thầy Yên sẽ chữa bệnh tại đây, và Vĩnh có cơ hội sẽ là người đầu tiên được “thần y” cứu chữa!
 
 
Mãi đến 4 giờ chiều “thần y” mới đến cùng đội ngũ đệ tử hùng hậu với máy quay phim chuyên nghiệp. Tiếp theo thầy Yên bảo quay phim và bắt đầu cầm micro nói huyên thuyên: nào là đang xây bệnh viện y học dân tộc ở Hà Tĩnh, nào là cứu người từ bi hỷ xả, thầy sẽ làm này làm kia… Quảng cáo marketing cả tiếng đồng hồ khiến người bệnh sốt ruột.
 
 
Khi ông Yên bắt đầu bỏ micro để bấm huyệt thì đáng ra người đầu tiên là anh Vĩnh, nhưng ông nhìn và gạt tay ngay, mặc vợ chồng tôi kêu nài “thầy ơi xin cứu giúp” thì ông ấy gạt mạnh hơn khiến Vĩnh ngã chúi nhũi và bảo: “Tránh ra, không có cửa đâu nha!”
 
 
Ông ấy đảo mắt lựa vài người bệnh nhẹ chống gậy rồi hì hục bấm bấm xoa xoa, xong bảo máy quay bắt vào cảnh này và yêu cầu họ thả gậy ra bước đi trong tiếng vỗ tay rần rần của mọi người. Thầy Yên nói to: “Bà con xem đây, người này bị liệt đã vất gậy đi được rồi”.
 
 
Mà có xa lạ chi đâu, những người này cả ngày ngồi nằm chờ đợi cùng vợ chồng tôi, họ vẫn đi lại bình thường chỉ có hơi yếu nên chống gậy cho yên tâm, một người trong số họ đã đi lấy phần cơm chay cho tôi kia mà!
 
 
Trong tiếng reo hò của mọi người, tôi thấy khuôn mặt thầy thật hoan hỉ nhưng trong tôi dòng máu uất ức cuộn trào, đang sôi lên trong lòng vì chầu chực cả ngày mà bị thầy x ô n g ã không chút thương tiếc!
 
 
Đây là nhân cách, là y đức của “thần y” sao? Đáng ra nếu có chút lòng từ bi cứu người thì vỗ về nói cho họ hiểu là bệnh tình của anh, thầy sẽ bấm huyệt đạo cho nhẹ hơn rồi về nhà cố gắng thêm nhé, đằng này gằn giọng hành xử t h ô b ạ o với người bệnh vậy là sao!!!
 
 
Tôi lại nhìn khuôn mặt thảm não, tia hy vọng vụt tắt trong mắt Vĩnh, bất giác tôi trong uất ức, đứng bật dậy và nói với ông ta rằng :”Thưa thầy, nếu không bấm cho anh ấy đi được, thì xin thầy xót thương mà chữa giùm vì chồng tôi cũng bị thụt lưỡi nên nói hơi ngọng”.
 
 
Sau thoáng cau mày, khuôn mặt ông giãn ra và ra hiệu cho tôi bế chồng lên ghế, bảo máy quay chĩa vào rồi dùng bàn tay võ công của mình làm vài động tác kéo lưỡi và t h ọ c thật mạnh vào sâu trong họng, vỗ mạnh vào hai tai và cầm micro hô to:
 
 
“Mọi người xem đây, người này câm điếc bẩm sinh thầy bấm chữa nay nói được rồi” sau đó ông hô 1,2,3 và dí sát micro vào miệng đang nhăn nhó vì đau, Vĩnh cũng đành nói “1,2,3”.
 
 
Ui chà, thiên hạ vỗ tay hoan hô thầy rần rần. Tôi uất lắm nhưng làm sao mà giải thích cho mọi người biết đây?
 
Tôi dằn lòng, cúi xuống ôm bế chồng ra về trong bóng chiều hoàng hôn nhá nhem mà nước mắt mặn mô. Vì thầy ‘lỡ tay’ bấm mạnh quá khiến m á u trong họng của chồng mình tuôn xối xả, và đã đánh mất niềm hy vọng của anh…
 
Mấy hôm sau, vì ông thầy làm t h ủ n g sâu trong họng Vĩnh, tôi phải hầm xương lấy nước bón từng thìa cho chồng nuốt trong đau đớn.
 
 
Ơn Trời thì mọi việc cũng qua, bây giờ Vĩnh của tôi đã chấp nhận sống vui sống khoẻ với niềm vui trong gia đình, nhưng có đôi lúc anh ấy cũng bức bối cuồng chân nên mùa hè cũng có sơn lam chướng khí chứ chẵng đùa, ông ré thì bà la, hai đứa cháu mắt tròn xoe vỗ tay cười toe, rứa là trật tự được vãn hồi. Cảm ơn những sứ thần hoà bình bé bỏng của Vĩnh – Tâm
 
 
Tôi chưa có dịp để trở lại Chùa, nhưng lòng thầm cảm ơn vị sư trụ trì đã có lòng từ bi hỷ xả đã an ủi Vĩnh và nhớ mãi phần cơm chay của các cô bác phật tử: đậm vị ngọt nhân ái!