Sau những tổn thương về cả thể chất lẫn tinh thần, H.D khóc lóc như một đứa trẻ khi nhìn bản thân qua gương với bộ dạng trần trụi...
 
Quả thực, nếu tình dục được tiết chế với mức độ vừa phải, văn minh sẽ tạo ra những thăng hoa về mặt cảm xúc, góp phần thúc đẩy, gìn giữ mối quan hệ vững bền. Tuy nhiên, ở một góc độ khác, so sánh tình dục với những chất kích thích quả không sai. Nó có khả năng gây nghiện và tệ hơn là dẫn tới những hệ luỵ tiêu cực cho người lỡ sa chân quá đà. Đã có không ít mảnh đời chỉ vì hai chữ “tình dục” mà đánh mất mình, làm hỏng cả cơ đồ phía trước.
 
Hồi tháng 9 vừa rồi, tôi có cơ hội gặp H.D trên một lounge mà hội “dân chơi” hay ghé tới trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, quận 3 T.P Hồ Chí Minh. Chàng trai này nhìn qua thì nam tính vì body to cao, tóc vuốt keo, ánh nhìn sắc lẹm. Song khi lại gần, kể cả dưới ánh đèn sắc màu của quán, tôi lập tức đoán được H.D là người đồng tính: Da trắng, “chuẩn bài” chăm skincare, người thơm nức, môi đánh son đỏ và cử chỉ khá “nữ tính”. H.D là người chơi với bạn thân của tôi, vì thế chúng tôi dễ dàng “nhập hội” và trò chuyện vui vẻ suốt tối.
 

 
Khi men rượu ngà ngà, mọi người cũng về vãn dần, tôi ngồi cạnh H.D. Cậu ấy mặc một chiếc áo hở ngực và có đôi lúc lộ cả lưng. Nhưng kỳ lạ là phần lưng của H.D theo quan sát của tôi khá... dị: chằng chịt biết bao vết sẹo bé như từng trải qua một trận bỏng. Đặc biệt có nốt còn như mới, lẽ nào vì thế mà H.D không tựa vào ghế? Qua hỏi han, tôi mới biết những câu chuyện không-bình-thường sau tấm lưng hằn lên đau đớn, tất cả xuất phát từ hai chữ “tình dục”.
 
Đằng sau tấm lưng kỳ dị là những "cây nến phát ra tiếng" và căn phòng "hoan lạc" đầy bệnh hoạn
 
Ban đầu, tôi khẽ hỏi bạn thân mình về chiếc lưng hằn những nốt lấp ló sau lớp áo mỏng của D., ngay lập tức cô bạn tôi đáp: "Cứ hỏi thoải mái, nó không ngại chia sẻ đâu!". Và đúng là H.D rất cởi mở trong chuyện này, có lẽ vì cô bạn tôi đã giới thiệu điều gì đó mà cậu bạn này không kiêng dè gì tôi hết.
 
H.D có một sở thích mà theo cậu ta đó là niềm đam mê bất tận - "chơi SM". Nói nôm na SM là viết tắt của "Sadism và Masochism", dịch ra là ham muốn làm đau đớn bạn tình và bị hành hạ bởi đối phương lúc "mây mưa". Riêng với H.D, cậu thích là người bị đau, bị tổn thương về thể xác trong những buổi "hoan lạc".
 
Tấm lưng chằng chịt vết sẹo nhỏ cũng là "sản phẩm" của nhiều đêm SM như vậy. Theo đó, trò được D. chuộng nhất chính là "đốt nến". Bạn tình của H.D sẽ cầm một cây nến dài và đốt lên để sáp dần dần chảy lên cơ thể của H.D. Để đảm bảo an toàn, H.D chỉ dám cho phần lưng hoặc cùng lắm là phần ngực, bụng của mình tiếp xúc với sáp nến.
 

 
Có đau đớn, có quặn cả người nhưng H.D lại xem đó như niềm vui trong tâm khảm mình. Bạn tình của H.D thỏa mãn nhìn đối phương bị hành hạ và chính nét mặt này của anh ta càng kích thích "thú tính" trong người H.D.
 
H.D chia sẻ ban đầu đau đớn tột cùng, chỉ chịu được "nửa cây nến" là muốn ngất lịm đi rồi. Nhưng sau quen dần, sẹo mọc cũng nhiều hơn nên chẳng còn mấy cảm giác tê tái như ban đầu.
 
Những "cây nến phát ra tiếng" đại diện cho thú vui tình dục mạnh bạo và nhiều phần lệch lạc của H.D. Có lẽ, chính những cây nến ấy cũng là biểu tượng của chàng trai đồng tính này. Cây nến đốt lên ngày một ngắn đi, tia sáng leo lét hơn thì cơ thể H.D cũng yếu dần, kiệt quệ vì vô vàn vết bỏng. Tại sao một chàng trai trẻ có ngoại hình ổn và gương mặt sáng như thế lại chấp nhận để cơ thể bị bào mòn bởi sự hành hạ trong cơn dục vọng bùng cháy chứ? Hơn cả, H.D còn kể về những vết sẹo nhẹ tựa như bay, cho thấy cậu ta đã quen để người khác chà đạp, làm tổn thương mình. Liệu tâm hồn và thế giới quan của cậu ấy có đang chằng chịt vết nứt, bỏng rát tỷ luận thuận với sẹo trên cơ thể?
 
H.D đưa tôi từ bất ngờ này sang ngạc nhiên khác. Dù từng nghe bạn bè kể nhiều về SM song tôi vẫn giật mình trước những thứ "quái dị" của anh chàng này. Sự hòa hợp, âu yếm của hai người "mây mưa" không có nghĩa lý gì với H.D, đơn giản vì cậu ta đã "nghiện" mất rồi.
 
Càng uống rượu vào, H.D lại càng kể lể "khoe chiến tích" nhiều hơn:
 
"Thường nếu diễn vai "ông chủ - nô lệ", tôi sẽ chấp nhận làm nô lệ để "được trừng phạt". Cảm giác nó thú vị lắm, mình như phục tùng hoàn toàn trước người kia. Mình còn phải van xin để họ làm tổn thương mình nữa".
 

 
Ảnh minh họa.
 
Chính tôi thi thoảng cũng phải nhấp một ly rượu để tạm quên đi những chiêu trò quái đản mà H.D kể ra. Đại khái, cậu ta sẽ thích quan hệ trong những căn phòng "sặc mùi bệnh hoạn" theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đó là những không gian tối tăm, ẩm mốc và còn lắng đọng biết bao suy nghĩ lệch lạc, trái với luân thường đạo lý.
 
Luôn tồn tại một ranh giới mong manh giữa những thăng hoa về cảm xúc trong chuyện giường chiếu với loạt suy nghĩ, hành vi bệnh hoạn và sai trái. Sự đồi trụy ấy không hề bình thường chút nào mà chỉ chứng minh cho việc cậu bạn này đang bị dục vọng đáng sợ làm mờ mắt, mờ cả lý trí. Không lẽ, một chàng trai 26 tuổi chẳng nhận thức được điều này hay sao?
 
Đằng sau thú vui tình dục bệnh hoạn là chuỗi bi kịch của chàng trai trẻ mang "thân sâu hồn bướm"
 
H.D nhận thức mình là người đồng tính từ khi còn nhỏ nhưng vì bố mẹ quá nghiêm khắc nên cậu chỉ biết nén hết mọi thứ vào trong. Năm 22 tuổi, H.D tốt nghiệp đại học, cậu lấy hết dũng khí để công khai với bố mẹ. Bản thân H.D tự tin rằng mình đã có thể đi làm, kiếm tiền tự lo cho cuộc sống và suy nghĩ chín chắn nên chắc bố mẹ sẽ ủng hộ. Nào ngờ, tất cả những gì H.D nhận lại chỉ là sự rủa xả thậm tệ, nhất là câu nói đến giờ cậu vẫn không quên: "Mày mà còn sống lệch lạc bệnh hoạn như thế thì không bao giờ nên người đâu con!".
 
Như một gáo nước lạnh dội vào đầu, H.D bắt đầu phản kháng và có sự chống trả. Cậu lén bỏ nhà đi, cắt đứt mọi liên lạc. Thay vì tiếp tục thuyết phục bố mẹ chấp nhận xu hướng tính dục, H.D lại chạy trốn, đồng thời nảy sinh suy nghĩ: "Được, bố mẹ đã bảo con bị bệnh thì con sẽ cho mọi người biết thế nào là bệnh!".
 

Ảnh minh họa.
 
Sự ức chế ngày một tăng lên thì cũng là lúc H.D tiếp cận đến việc "chơi SM". Cha mẹ ở nhà lo lắng tìm mọi cách liên lạc mà vô vọng. Trong khi H.D "lang chạ" hết người này đến kẻ nọ, bỏ cả công việc hiện tại để xoay vòng trong sự bất mãn và lối suy nghĩ "sống gấp". H.D kể với tôi, cậu từng muốn quay về nhà nhưng cứ nghĩ đến chuyện bản thân là cháu đích tôn, gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm cùng nỗi ám ảnh về gương mặt giận dữ của cha và biểu cảm thất vọng của mẹ nên đã dừng suy nghĩ ấy.
 
Cậu trai "lỳ đòn" và táo tợn, nhờ cả người khác gửi ảnh "mây mưa" của mình với đàn ông cho bố mẹ xem. Điều mà H.D nghĩ lúc đó chỉ là muốn chọc tức bố mẹ, khiến cho ông bà biết không thể thay đổi được cậu. Nào ngờ, mọi chuyện phản tác dụng.
 
Hai bố mẹ H.D rong ruổi chạy xe đi tìm con nhưng không may gặp tai nạn và đã qua đời sau ngày H.D bỏ nhà tầm năm rưỡi. Vậy là họ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại được con trai mình. H.D cũng vĩnh viễn chẳng thể nói câu xin lỗi gửi tới phụ huynh.
 
Đã lỡ bước chân, H.D nghĩ mình chẳng thể quay lại. Sai lầm nối tiếp sai lầm, hóa ra sau những lần "chơi bạo", cậu ấy đều nhận được tiền của đối phương để trang trải cuộc sống. 
 
Kết
 
Chỉ vì một giây phút không làm chủ mình mà cậu thanh niên ngày ấy đã đưa ra quyết định quá sai lầm, để rồi hình thành nên con người chằng chịt tổn thương, vụn vỡ và bất cần như bây giờ. Giá như H.D kiên nhẫn hơn, chứng minh cho bố mẹ rằng mình đồng tính nhưng vẫn vui vẻ, vẫn cống hiến cho xã hội thì biết đâu mọi chuyện đã khác. Đồng thời, với bản tính hiền lành, chắc chắn H.D sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình để một lần nữa thay đổi suy nghĩ của bố mẹ.
 
Suy cho cùng, bố mẹ H.D cũng là vì thương con, lo cho con nên mới nhất thời mắng nhiếc thậm tệ và chính họ có khi còn đang chưa hiểu về khái niệm đồng tính. Mâu thuẫn gia đình chẳng thể giải quyết sẽ kéo theo nhiều hệ lụy tiêu cực.
 

 
Những đêm cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo, H.D trần như nhộng ngắm mình trước gương. Cơ thể chàng trai hằn lên vô vàn vết tích từ những trận "mây mưa" mạnh bạo. H.D có rớm nước mắt khi kể với tôi rằng cậu hối hận. Nếu sở hữu một điều ước, H.D chỉ mong được gặp lại bố mẹ mình, dẫu trong giây lát ngắn ngủi thôi, để có thể đứng trước mặt họ nói câu xin lỗi và hứa sẽ sống thật tốt. Nhưng đời nghiệt ngã, ước mong đó vĩnh viễn không bao giờ thành hiện thực nữa rồi.
 
Hi vọng rằng, với những bạn trẻ thuộc cộng đồng LGBT, qua câu chuyện nghiệt ngã và nhức nhối của H.D sẽ biết đâu là giới hạn của bản thân mình. Bạn không thể bắt phụ huynh chấp nhận xu hướng tính dục trong một sớm một chiều. Tất cả đều cần có thời gian. Bên cạnh đó, hãy mở lòng để chia sẻ cùng cha mẹ, thay vì chống đối và dễ sa ngã, lầm đường lạc lối vào muôn vàn trò bệnh hoạn về thể xác. Có như vậy, chắc chắn sớm muộn bạn cũng được chấp nhận bởi những người thân yêu.
 
Mỗi người không được lựa chọn xu hướng tính dục nhưng chắc chắn ai cũng có quyền yêu và được yêu thương. Song đừng quên lựa chọn lối sống văn minh, đúng đắn. Ngày hôm nay có thể người khác kỳ thị bạn, nhưng hãy cứ ngẩng cao đầu để ngày mai họ phải nể phục bạn!