Nhà thơ, nhà báo Đặng Bá Tiến, hội viên Hội VHNT Nghệ Tĩnh từ 1980- 1987.
 
Ngày tháng năm sinh: 10/4/1952
 
Quê quán: Xã Sơn Lộc, huyện Can Lộc, Hà Tĩnh
 
Nơi công tác hiện nay: Hội VHNT Đắk Lắk
 
Nơi sinh sống:  Thành phố Buôn Ma Thuột, tỉnh Đắk Lắk.
 
Điện thoại: 0913436024
 
Hội viên Hội VHNT Nghệ Tĩnh từ 1980- 1987
 
Hội viên các Hội chuyên ngành trung ương:
 
Hội Nhà văn Việt Nam năm 2014.
 
Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh Việt Nam năm 2006.
 
Liên đoàn Nhiếp ảnh nghệ thuật Quốc tế năm 2009.
 
Tác phẩm chính đã công bố:
 
Lời chân thành với cỏ (Tập thơ, NXB Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh - 2009).
 
Rừng cổ tích (Trường ca, NXB Hội Nhà văn - 2012).
 
Hồn cẩm hương (Tập thơ, NXB Hội Nhà văn - 2017).
 
Lá chiêm bao (Tập thơ, NXB Hội Nhà văn - 2019).
 
Linh hồn tiếng hú (Tập thơ, NXB Hội Nhà văn - 2020)
 
và hàng trăm tác phẩm nhiếp ảnh đã được triển lãm ở trong và ngoài nước.
 
Giải thưởng VHNT:
 
Tặng thưởng Bút ký của Đài Tiếng nói Việt Nam năm 1992.
 
Giải Nhất toàn quốc Cuộc vận động sáng tác văn học đề tài công nhân (giai    đoạn 2010 - 2014), do Hội Nhà văn Việt Nam và Tổng LĐLĐVN tổ chức.

Giải A, Giải thưởng VHNT tỉnh Đắk Lắk (Giai đoạn 2008 - 2013).

Bốn giải A của Hội VHNT Đắk Lắk (2012, 2013, 2015, 2017)

Giải Thơ viết về Xứ Nghệ (Báo Người Xứ Nghệ KIEV, 2014)...  

Huy chương Vàng nhiếp ảnh của báo Asahi Shimbun (Nhật Bản - 2005).

Huy chương Vàng nhiếp ảnh của CPA (Hồng Kông - 2008).

Huy chương VIAGEM 1 nhiếp ảnh (Bồ Đào Nha - 2005).

Huy chương Đồng (Hội Nhiếp ảnh không biên giới Cộng hòa Pháp - ISF).

Giải Nhất cuộc thi Ảnh đẹp du lịch Việt Nam năm 2005.

Huy chương Đồng, Bạc nhiếp ảnh khu vực Nam miền Trung-Tây Nguyên (2004, 2010)...
 
Chùm thơ tự chọn:
 
Mẹ Quê Hương
 
Xa quê
 
giờ đã bạc đầu
 
vẫn còn nhớ mãi một câu gọi đò:
 
“Đò ơi… trời đã túi mò
 
mau mau cho với… con so đang chờ”…
 
Tiếng gọi đò
 
văng vẳng trong mơ
 
giữa khuya khoắt
 
bỗng giật mình thảng thốt
 
ngỡ thấy Mẹ trên chuyến đò ngày trước
 
đêm Ngàn Sâu2 hun hút gió mùa…
 
Quê mình nghèo
 
nương sỏi, ruộng chua
 
năm hai vụ cấy trồng
 
mà hết mùa hết thóc
 
chẳng thể ngồi nhìn con thơ nheo nhóc
 
Mẹ quảy gánh ngược ngàn tần tảo bán, mua
 
con mắm gồng lên, củ sắn cõng về
 
bàn chân bật máu tươi vì sỏi đá
 
(giá ghép được dấu chân như mảnh vá
 
thì dấu chân Người đã kín nước non!)
 
Chúng tôi dần lớn khôn
 
nhưng vai Mẹ gầy mòn
 
bàn chân Mẹ ngày đông sưng tròn đau buốt
 
Mẹ vẫn bán buôn lần hồi xuôi ngược
 
nay chợ Gát, chợ Cày
 
mai chợ Bôộng, chợ Nhe…
 
câu ví vẫn thiết tha theo bước Mẹ đi
về

 
đời gian khổ mà lời ca không tắt
 
phải câu ví ngàn đời tiếp sức
 
để Mẹ trèo đôộng Bụt, trụt khe Giao
 
vượt qua dốc đời góa bụa gian lao!
 
Ba mươi năm rồi:
 
Mẹ về cõi chiêm bao
 
nhưng giấc mơ nào con cũng thấy
 
Mẹ sừng sững giữa trời như rú Hồng rú Nậy
 
vai gánh đàn con
 
vai quảy giặm, vè…
 
Con Mẹ trưởng thành tung cánh trăm quê
 
trong mỗi tế bào vẫn mang tình Mẹ
 
trong huyết quản vẫn chảy dòng máu Nghệ
 
nên biết sống làm người xứng với Mẹ - Quê Hương!

BMT, 26.2.2014
 
 
Quê hương (Tranh: Heo Coi )
 
Áo Tơi
 
Nắng quê nào có khác xưa
 
thưở còn mò ốc bắt cua trưa hè
 
nắng như lửa xối bốn bề
 
thoa bùn kín mặt còn nghe nóng bừng.
 
Nắng quê giờ vẫn cháy lưng
 
người quê giờ vẫn bạn cùng áo tơi
 
đan chằm bằng lá rừng thôi
 
bao đời dân dã chống trời hiên ngang
 
nắng mưa có áo tơi quàng
 
che người che cả mùa màng lúa khoai…
 
Ai cười thì cứ mặc ai
 
áo tơi giờ vẫn quàng vai ra đồng
 
gái quê ta vẫn má hồng
 
người quê ta vẫn mặn nồng tình quê!
 
đi xa ai cũng muốn về
 
câu ca xứ sở tơi che mượt mà…
 
Bước từ trong bóng tơi ra
 
bao người con của quê ta rỡ ràng!
 
Thấy trăng liềm ở phố
 
Không vừng, không lúa trên cao
 
Thiên đình dùng để gặt sao xâu cườm?
 
Trăng liềm như tỏa mùi thơm
 
tôi nghe thoang thoảng rạ rơm một thời
 
tôi nghe tiếng mẹ tôi cười
 
“Mùa này mới thực vàng mười đó con!”
 
Rồi liềm theo tiếng cười giòn
 
ra đồng cùng mẹ sắt son tháng ngày
 
tay chai từng ngón hao gầy
 
chiếc liềm vẫn ở trên tay của Người
 
gặt xong liềm vẫn không rời:
 
cỏ non vỗ chú bê còi mượt lông
 
cỏ già che gió mùa đông
 
sim mua nuôi bếp lửa hồng reo vui…
 
Nhớ năm bão lũ dập vùi
 
mẹ đau nằm võng ngậm ngùi thở than
 
liềm nằm trên vách rỉ han
 
hai con mắt mẹ lệ tràn đẫm mi!
 
Phố phường bao nỗi níu trì
 
mải lo quên tiếng thầm thì mẹ xưa
 
“Dẫu đời sớm nắng chiều mưa
 
Mỗi năm hai vụ chiêm mùa phải chăm”
 
hái liềm giờ đã xa xăm
 
xa mùi rơm rạ, dạ trăm nỗi niềm…
 
Đêm nay chợt thấy trăng liềm
 
quắt quay lòng nhớ mẹ hiền ngày xưa!
 
BMT, 20.5.2015