Chỉ 4 năm công tác tại Hội Văn nghệ Hà Tĩnh nhưng bao kỷ niệm và trải nghiệm trong thời gian ấy cũng đủ cho nhà thơ Nguyễn Văn Hùng có nhiều bài thơ gây ấn tượng với bạn đọc khi viết về mảnh đất này. Xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ do chính tác giả tự chọn gửi về cho BBT tham gia Tuyển sách người Hà Tĩnh xa quê.
 
Nhà thơ Nguyễn Văn Hùng sinh ngày 04/5/1958, tại TP. Vinh, Nghệ An. Anh từng có 13 năm giảng dạy tại Khoa Ngữ văn, Trường ĐHSP Vinh. Là Ủy viên BCH Hội VHNT Hà Tĩnh; Thư ký tòa soạn Tạp chí Hồng Lĩnh, từ đầu năm 1993 tới cuối năm 1996.
 
- Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Nhiều năm công tác ở Tạp chí Văn hóa Nghệ An, Tạp chí Sông Lam, Báo Nghệ An, hiện đã nghỉ hưu tại TP. Vinh.
 
Địa chỉ nhà riêng: 44- Đường Nguyễn Gia Thiều- P. Hưng Dũng-TP. Vinh- Nghệ An. Điện thoại: 0989. 588. 716.
 
Qua đò đồng môn 
 
Sáng nay qua đò Đồng Môn
 
Sương trắng mịt mờ bến sông, cuối bãi.
 
Tuổi trẻ chúng mình một thoáng trong sương
 
Rồi có thể
 
Chỉ con đò chở cơn mơ còn lại...
 
Một con đò chở cơn mơ còn mãi
 
Sau nắng hừng, sương tan!
 
Thạch Hà, 1995


 
Một thời Văn nghệ tỉnh
 
Người đi bộ mùa xuân
 
(Kính tặng bác Thái Kim Đỉnh)
 
Đi bộ thành niềm vui
 
Đi bộ thành sách báo
 
Ngước về ông chân mây
 
Trời nhàu như sắp bão...
 
Phía trước là bè bạn
 
Phía trước đã nhà mình
 
Dắt tay con gái nhỏ
 
Mà Xuân đã xa xanh.
 
Rồi một ngày đá biết
 
Người đi bộ chồn chân
 
Cây ven đường thị xã
 
Có nhớ người phù vân?
 
Đi bộ thành niềm vui
 
Đi bộ thành sách báo
 
Nơi xa nghĩ về ông
 
Tôi cầu trời lắng bão!
 
TP. Vinh, đầu Xuân 1996.


 
Nguyễn Văn Hùng tại Lễ kết nạp Đảng tại Hà Tĩnh năm 1995
 
Hươu Sao
 
(Tặng nhà văn Đức Ban)
 
Lấm tấm sao
 
Trên mình hươu
 
Mang số phận mong manh lắm
 
Chúng lặn mọc theo mùa
 
Điều giản đơn mình mới nhận ra.
 
Em dẫn tôi thăm bãi đồi chăn thả
 
Những đốm sao đang vùi ngủ cuối rừng
 
Còn lại mơ hồ
 
Tiếng gọi hươu lộc lộc
 
Và tháng Giêng

Nhú
 
Trên mỗi cặp sừng…
 
Hương Sơn, Xuân 1994.
 

 
Bạn bè gặp lại giữa thành Vinh
 
Bên Cỏ 

(Kỷ niệm với B.Q.T)
 
Bạn cùng tôi từ thị xã bước vào
 
Gặp một khoảng không gian yên tĩnh quá

Gặp một khoảng thời gian thanh sạch lạ
 
Những hàng mộ màu vôi lặng lẽ trong chiều.
 
Bia còn họ tên, bia đã trắng phau

Ta cứ thầm thì với những người đã khuất

Rằng chúng tôi đang đổi thay từng phút
 
Rằng chúng tôi chưa xứng với bao điều...
 
Trải thảm vàng lúa giăng mắc trước sau
 
Lúa xin các chị các anh yên nằm, rồi ru lời quê kiểng
 
Phía cao xanh tiếng chim chiều ẩn hiện
 
Sỏi đá nơi đây có quanh quẽ bao giờ.
 
Thiên Nhiên thì ân nghĩa thế kia
 
Lúc nào, lúc nào bạn và tôi được như chim trời,
 
như vàng lúa ấy

Nghe trong gió se cuối Đông đáp lại:

- Cái chính là các anh tự hỏi lấy mình!
 
"Cái chính là các anh tự hỏi lấy mình"
 
Chúng tôi ngồi bên cỏ bắt đầu xanh!
 
Núi Nài, 1994.
 

 
Vòng tay bè bạn
 
Ghi bên mộ mười cô gái

(Thân tặng nhà thơ Lê Thị Mây)
 
Tôi đã gặp giọt nước mắt nhà thơ
 
Lăn trước đồng đội mình năm bom đạn Mỹ
 
Nước mắt bây giờ thật hiếm
 
Xin cho nhà thơ được khóc như trẻ thơ.
 
Khóc như lâu ngày gặp lại người thân
 
Và khóc như kẻ mắc nợ
 
Cúi gập xuống trước mười ngôi mộ cũ
 
Chị thốt bằng ngôn ngữ trong ngời.
 
Ngàn câu thơ thông điệp gửi con người
 
Mà cái chết, ngòi bút đành bất lực
 
Nắm lá sả chị vò trong tay
 
Có thể thay chăng một lời thành thực?
 
Ngày đang lên, nắng và bụi đỏ
 
Những thân thông gan góc lầm lì
 
Bạn đồng hành tản bộ về xe
 
Chị vẫn còn đứng đó...
 
"Cứ để nhà thơ khóc như trẻ nhỏ"
 
Tôi ghé tai mấy người bạn đi bên
 
Mười nấm mộ, mười - phím - đàn - dưới - cỏ
 
Dưới bầu trời Đồng Lộc mãi xanh nguyên!
 
Thị xã Hà Tĩnh, 1996.
 

 
Mười ngôi mộ ở Ngã ba Đồng Lộc