Lấy chồng xa cả năm em mới về thăm nhà 1 lần. Bố ốm mẹ gọi chứ mẹ không gọi chắc em cũng chưa về vì có tiền đâu mà về hả các chị.
 
Ai cũng bảo lấy chồng xa là khổ vì xa bố mẹ, xa gia đình những khó khăn không có người đỡ đần. Em cũng biết là thế nhưng khi yêu vào rồi thì đầu nó như lú lẫn hết, có còn suy nghĩ được gì nữa đâu.
 
Em và chồng yêu nhau hơn 1 năm thì làm đám cưới. 2 nhà cách nhau hơn 700km, nguyên chuyện rước dâu cũng thấy khổ rồi. Nhà chồng em phải đi đêm, đến nhà em là 5h sáng. Thế mà họ cũng chỉ ngồi lại dự được đúng 20 phút là đón dâu đi cho đẹp giờ. Nhà em lúc đó chỉ có bố mẹ với vài anh em chú bác, làm gì có ai đến sớm thế dự đám cưới đâu.
 
Em về nhà chồng mà nước mắt như mưa, vội tới mức luống cuống bố mẹ em quên cả trao hồi môn cho con. Bố em đợt đấy ốm, không đủ sức ngồi xe đưa con gái về nhà chồng. Mẹ em thì không được đi vì tục cha đưa mẹ đó. Nhà gái có đúng 5 người đưa dâu tính cả em. Tủi ơi là tủi.
 

Em về nhà chồng mà nước mắt như mưa (Ảnh minh họa)
 
Sau có chú họ đi làm xa cách khu nhà chồng em 50km, bố em mới gửi 2 chỉ vàng hồi môn quên chưa trao cho em hôm cưới. 2 vợ chồng chở nhau bằng xe máy đi nhận, nhưng mới về đến thị trấn nhà chồng đã phải vào bán luôn lấy tiền đóng viện phí cho bố chồng nằm viện.
 
Lúc đầu em chưa nghĩ được về nhà chồng lại cực thế vì lúc về chơi thấy gia đình anh vui vẻ, xởi lởi cuộc sống cũng thoải mái. Em nghĩ mình làm mình ăn chẳng lo gì. Ai ngờ em về mới biết gia đình bố mẹ anh toàn người có bệnh, em gái và chị gái anh cũng thế. Họ chưa lấy chồng nên là bọn em cáng đáng hết mọi thứ. 1 tháng 2 bố mẹ chồng thay nhau đi viện, xong ông bà lại đến chị chồng rồi em chồng.
 
Cố gắng làm thêm giờ bằng mọi cách kiếm tiền nhưng cũng vẫn cứ thiếu thốn, nhiều lúc em thấy nản vô cùng. Vất vả đến mức em còn không dám nghĩ tới chuyện sinh con nữa. Mọi người ở đó ai cũng bảo mọi người ở đó đều biết chị em nhà chồng em có bệnh nên chẳng ai cưới xin gì đâu. Vậy thì bọn em phải chăm lo cho họ cả đời rồi.
 
Tất nhiên anh chị em thì phải giúp đỡ nhau nhưng 1 mình vợ chồng em mà gánh cả thì em thấy đuối vô cùng. 2 vợ chồng làm cả tăng ca cũng chỉ được 9 - 10 triệu/tháng, lúc có con thì chẳng biết ra sao. Lấy chồng cả năm trời em vẫn chưa về nhà thăm bố mẹ được lần nào. Phần vì cố làm không dám nghỉ để lấy đủ lương, phần vì không có tiền, về tay không ngại quá.
 
Đợt bố em ốm, mẹ gọi điện vì bố bảo muốn gặp em, mẹ sợ điềm gở nên mới gọi điện cho em về. Lúc ấy cả nhà còn đúng 1 triệu, chồng dồn đưa em cầm hết về. Anh ấy ngại không về luôn. Thực ra tiền đi đường đã hết 500 ngàn rồi nếu anh ấy về cùng thì 2 vợ chồng tiền xe là hết.
 
Em về 1 mình. Về thấy bố vẫn khỏe em mừng lắm, chỉ là bố nhớ em quá nên bảo mẹ gọi em về thôi. Lúc đầu em không dám kể lể gì hết nhưng sau chuyện ra chuyện vào chả hiểu sao em lại kể hết chuyện nhà chồng. Bố mẹ ai cũng khóc vì thương em quá vất vả.
 

 
Bố mẹ ai cũng khóc vì thương em quá vất vả. (Ảnh minh họa)
 
Em ở với bố mẹ được 2 hôm thì phải về vì nghỉ lâu sợ cuối tháng lấy lương lại không đủ tiêu. Trước khi về em biếu bố 500 ngàn, em cũng chỉ có ngần đấy thôi, về giờ là phải đi vay tiền ăn cho tới cuối tháng. Cầu mong không ai ốm. Nhưng không ngờ bố lại không lấy, lúc em ra đến cổng còn dúi vào tối em 2 triệu:
 
- Cầm lấy 2 triệu về tiêu đỡ, bố cũng không có nhiều.
 
- Con không lấy đâu, con đã chẳng có gì biếu bố.
 
- Cầm lấy, bố cho thì cứ cầm, bố chưa thiếu. Về đó cố gắng lên con nhé, bố biết mày khổ lắm nhưng lấy chồng thì phải theo chồng thôi con à…
 
Em chỉ biết ôm chặt lấy bố mà khóc. Lên xe rồi vẫn khóc bố đứng sau xe cứ vẫy tay mãi, thương bố đến quặn lòng. Lấy chồng xa có người sướng, người khổ. Em chắc cũng chưa phải là khổ nhất các chị nhỉ, nên thôi cứ động viên mình cố gắng vậy. Nhưng mà được chọn lại chắc chắn em chẳng lấy chồng xa nữa đâu, xa bố mẹ là thiệt thòi vô cùng rồi./.