Dù cho tôi có chăm chỉ, có nhiệt tình, có ngoan ngoãn đến mấy đi chăng nữa thì trong mắt mọi người, tôi vẫn chỉ là một thằng đi ở rể.
 
Yêu 3 năm rồi thì cũng phải đến lúc tính tới chuyện cưới xin bởi mọi người hỏi han, giục giã cũng nhiều. Tôi lại còn là con trai một của bố mẹ tôi nữa, ông bà cũng mong sớm cho cháu bế bồng. Tôi thì chẳng biết trời gieo duyên thế nào lại quen và yêu em. Vợ tôi là con nhà phố, cuộc sống cũng dư giả, thoải mái.
 
Yêu tôi, cô ấy cũng đã chịu không ít thiệt thòi rồi. Chấp nhận ở bên tôi, dành trọn vẹn tất cả những gì mình có cho tôi nên tình cảm của cô ấy tôi vô cùng trân trọng. Yêu thì đương nhiên là muốn cưới rồi nhưng khổ nỗi tôi lại chưa có đủ khả năng để mua nhà. Hiện tại thì vẫn đang đi ở trọ. Còn vợ tôi khi ấy, cô ấy cũng nhiều lần bảo với tôi:
 
- Bố mẹ quý anh lắm. Anh cũng biết bố mẹ chẳng có con trai, chỉ có mỗi hai chị em em. Chị em thì lấy chồng xa, giờ còn mỗi em. Em chỉ muốn ở bên bố mẹ thôi nên anh đến nhà em ở rể được không?
 
 
Ảnh minh họa
 
Tôi đương nhiên lúc đó đã từ chối rồi bởi đi ở rể, có mấy ai có được cuộc sống dễ dàng đâu. Với lại ở rể, tôi cứ cảm giác nó mất sĩ diện thế nào ấy. Ai dè đùng một cái vợ tôi cô ấy bảo chửa và tiện thể, cô ấy cũng mang luôn đứa con ra để ra điều kiện với tôi:
 
- Nếu anh không chịu về nhà em ở rể, em sẽ không đồng ý cưới, em sẽ nuôi con một mình, không cho anh nhận con luôn.
 
- Em sao lại ép anh như thế?
 
- Em không ép anh, em chỉ đang muốn tốt cho chúng ta thôi. Chẳng lẽ anh để mẹ con em phải chịu cực chịu khổ chui rúc trong căn nhà trọ hay sao?
 
Nghe vợ nói thế, tôi cũng thương vợ, thương con. Thôi thì vì vợ vì con, tôi đành cố gắng gạt đi sĩ diện của bản thân vậy. Thế nhưng trời chẳng chiều lòng người.
 
Tôi đã cố gắng hết sức có thể để khiến cho gia đình vợ hài lòng. Thế nhưng mọi sự cố gắng của tôi dường như công cốc. Dù cho tôi có chăm chỉ, có nhiệt tình, có ngoan ngoãn đến mấy đi chăng nữa thì trong mắt mọi người, tôi vẫn chỉ là một thằng đi ở rể, một thằng đàn ông bám nhà vợ, sống dựa vào nhà vợ.
 
Từ ngày về nhà vợ sống, tôi gần như chẳng dám giao du với bạn bè, lúc nào cũng chỉ đi làm rồi về thẳng nhà luôn chứ chẳng dám í ới gì với ai. Cũng nấu cơm, cũng rửa bát, cũng lau nhà, không để vợ phải động tay vào bất cứ việc gì. Bản thân mình chịu thiệt, chịu khổ thì thôi đi, đằng này bố mẹ tôi lên thăm tôi, đến mức còn phải thuê nhà nghỉ để ngủ, chẳng dám vào nhà vợ tôi ngồi vì bố mẹ vợ tôi đã từng bảo thẳng:
 
- Ông bà lên chơi với cháu nội là quý. Nó cũng là ruột thịt nhà ông bà nên ông bà cứ ở chơi ăn bữa cơm. Còn chỗ ngủ thì chắc con rể chiều ra nhà nghỉ gần nhà mình đặt cho ông bà 1 phòng rộng rãi. Vì nhà nhật sợ ông bà không thoải mái nên tôi tính tối đưa ông bà ra ngả lưng cho ngon giấc. Ông bà mà ngủ ở đây đêm lỡ cháu khóc lại làm ông bà mất ngủ không tiện lắm.
 
Bố mẹ tôi bế cháu còn chưa được nóng tay thì đã bị đuổi khéo rồi. Tôi nói uất ức thì chắc chắn là có, lúc ấy cũng chỉ muốn đưa bố mẹ đi thẳng rồi bế cả con, đưa cả vợ mình ra khỏi nhà ngoại thôi nhưng tôi chẳng làm được. Bởi vợ tôi, cô ấy luôn luôn bênh vực bố mẹ của mình. Cô ấy còn bảo thẳng với tôi rằng:
 
- Anh đừng có nghĩ bố mẹ xét nét thế này thế kia, chẳng qua là bố mẹ muốn tốt cho con, cho cháu và thông gia thôi mà. Mà anh bảo bố mẹ không phải lên thăm nữa, lúc nào khỏe em bế con về sau.
 
Bố mẹ vợ thì thôi đi, đằng này vợ tôi cũng vào hùa với bố mẹ mình để chống đối lại tôi càng khiến tôi bực mình. Cứ nghĩ đến cái cảnh bố mẹ mình phải đi thuê nhà nghỉ ngủ khi lên thăm con, thăm cháu mà tôi vừa thương vừa nghẹn họng vô cùng. Tôi cũng đã nói với vợ về chuyện này rằng tôi muốn ra ở riêng. Vợ tôi vừa nghe xong đã quát ầm lên:
 
- Không đời nào tôi ra ngoài ở. Nếu anh nhất quyết đòi ở riêng thì chúng ta sẽ ly hôn, tôi sẽ nuôi con.
 
Giờ tôi khó xử lắm mọi người ạ. Thương bố mẹ nhưng cũng chẳng thể mất con, mà vợ tôi cứ nhất quyết cư xử theo ý mình thì tôi biết phải làm thế nào đây./.