Em chẳng hiểu đây là sự hiền lành hay là sự tráo trở của anh nữa đây. Còn ả em họ kia, nó tỉnh bơ đến cái mức lẳng lơ không chịu nổi.
Đúng là có gõ nát cái bàn phím cũng chẳng thể nào diễn tả hết được những búc xúc của em lúc này các chị ạ. Em vừa mới đứa em họ chơi cho một vố rất đau. Đau đến cái mức mà cả cuộc đời này em cũng không thể nào quên được. Thậm chí là có nằm mơ, em cũng chẳng dám tin nó có thể đối xử với người cưu mang mình suốt 4 năm đại học như thế.
Em lấy chồng cũng sớm. May mắn là nhà chồng cũng có điều kiện, khá giả cho nên chúng em được ở riêng sau khi cưới. Chồng em còn là người hiền lành, ngheo lời em nữa chứ. Em thì lúc nào cũng có cái suy nghĩ chồng mình hiền lành như thế thì cần gì phải đề phòng ai. Thế rồi một lần em về quê, ông chú họ em có đưa cô em họ em sang nhà bảo rằng muốn gửi gắm nó cho em.
Chú ấy bảo gia đình chú ấy không có điều kiện nhưng vẫn phải cố cho nó ăn học đến nơi đến chốn để sau này không bị khổ. Nhưng chỉ lo được cho nó tiền học thôi. Biết em có nhà ở gần trường nó thì muốn xin cho nó ở cùng, rồi tháng tháng chú ấy gửi tiền sinh hoạt cho em. Em cũng biết nhà chú ấy chẳng khá giả gì mà cũng hiền lành, lương thiện. Em họ em thì nó cũng ngoan, cũng hiền, thì gái quê mà. Nghĩ nhà cửa rộng rãi, lại còn là ruột thịt của mình nữa nên em đồng ý.
Em họ em thì nó cũng ngoan, cũng hiền, thì gái quê mà (Ảnh minh họa)
Em cũng có hỏi ý kiến của chồng em thì anh bảo mọi chuyện anh đều nghe theo em rồi nên để cho em xử lý hết. Được cái thời gian đầu lên sống cùng vợ chồng em, nó ngoan mà chăm lắm. Đi học thì thôi chứ ở nhà là luôn chân luôn tay dọn dẹp. Nhất là những ngày em bầu bí, sinh con, nó cũng giúp ít nhiều. Nhưng cũng chẳng phải quá vất vả như mọi người nghĩ đâu ạ. Chỉ là cơm nước, quét dọn nhà cửa bình thường thôi. Nhưng bù lại, em cho nó tiền tiêu vặt, chẳng lấy tiền ăn đồng nào, còn hướng dẫn nó trang điểm, làm tóc này nọ.
Sau sinh thì em gần như bị biến dạng ngoại hình ấy. Cũng đã cố gắng lấy lại vóc dáng rồi nhưng chẳng ăn thua. Nó thì học sắp xong năm thứ 4 đại học, cũng thay đổi ngoại hình nhanh lắm. Xinh đẹp ra nhiều nhờ biết cách ăn mặc, dùng mỹ phẩm em cho, ăn mặc cũng hở bạo hơn nữa. Cũng coi nó thân thiết như em gái mình nên em hỏi thì nó bảo rằng nó có người yêu rồi nên làm dáng. Em sợ nó bị mấy gã trai yêu đương lăng nhăng lừa nên còn dặn nó cẩn thận nữa cơ.
Em lại gần thì nó bất ngờ giơ chiếc que thử 2 vạch ra khiến em tròn mắt (Ảnh minh họa)
Em thật sự là vì tin chồng, lại càng tin nó nên chẳng bao giờ nghi ngờ gì. Ngay cả khi em thấy nó và chồng em ngồi nói chuyện với nhau, nó còn gác chân lên đùi chồng em nữa. Lúc ấy em chứng kiến thì cả hai giải thích rằng bị chuột rút, nó đau quá mới nhờ chồng em bóp họ. Em thì lại cả tin, lúc đó chẳng hiểu sao em lại tin được các chị ạ. Hay tại chúng nó đóng kịch quá khéo léo đi ạ. Nghĩ lại vẫn thấy mình quá ngu ngốc.
Rồi một ngày khi em vừa đưa con đi chơi về, thật ra là đi mua quà mừng nó ngày ra trường thì nó đã đợi em trong nhà, ngồi chễm chệ khiến em thấy hơi khó chịu. Em lại gần thì nó bất ngờ giơ chiếc que thử 2 vạch ra khiến em tròn mắt:
- Trời ạ, sao em lại bình thản đến thế hả? Có thai rồi đây này. Của ai đây?
- Của ai kệ em, em tự lo được.
- Mày tính làm gì với nó, thằng kia nó có chịu cưới không? Mày mới ra trường nghề ngỗng chưa có tính lo thế nào. Nói cho chị biết thằng đó là ai, để tao còn bắt nó chịu trách nhiệm.
- Chị chắc chắn bắt anh ta chịu trách nhiệm chứ.
- Dĩ nhiên rồi, nó không chịu thì nói với bố mẹ nó.
- Là chị nói đấy nhé, thế chị ly hôn đi, để anh ấy chịu trách nhiệm với em.
- Mày nói cái gì cơ?
- Chị làm gì mà phải sửng sốt thế. Là của chồng chị. Em có thai với chồng chị. Anh ấy sẽ cưới em. Anh ấy đang ở trong phòng viết đơn ly hôn với chị rồi.
Em chẳng dám tin nó lại có thể nói chuyện với em bằng một thái độ bình thản hết mức đến như thế. Nó lại còn đủng đỉnh như thể chẳng hề sợ em chút nào. Em xông vào tìm chồng thì anh chỉ ấp úng:
- Anh đã trót dại rồi, thôi mình đành ly hôn em ạ! Anh xin lỗi...
Bốp
- Khốn khiếp, sao anh có thể làm thế hả? Sao 2 đứa mày khốn nạn thế.
- Anh xin lỗi, nhưng anh hết tình cảm với em rồi. Anh... anh...
Em s.ốc đến mức ngất xỉu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Đau đớn không chịu nổi, tại sao họ có thể làm thế cơ chứ. Em gọi cho bố mẹ anh, ai cũng sửng sốt. Bố mẹ em và bố mẹ con em họ lên Hà Nội lập tức, họ thi nhau mắng chửi mà nó cứ câng câng lên thách thức. Nó bảo từ lâu em là người thừa, từ lâu nó với chồng em đã yêu nhau rồi. Ai cũng cạn lời hết cách, đúng là nuôi ong tay áo. Anh cũng vì nó mà mặc kệ người nhà mắng chửi, nghĩ có chua chát không cơ chứ. Giờ em uất ức quá, uất đến cái mức chẳng thể nghĩ ra được mình nên phải làm gì, em phải làm sao đây các chị. Em thật sự s.ốc và không cam tâm./.