Theo định vị, tôi đưa cả nhà đến nhà nghỉ. Lão chồng tôi đi xuống, chẳng cần tôi ra tay, mẹ chồng với em gái chồng lao đến cho lão mấy cái bạt tai.
Cái thú câu cá của chồng tôi chẳng phải bây giờ mới có. Từ lúc yêu nhau đã thích cầm cần đi câu vào cuối tuần hoặc khi có thời gian rảnh rỗi. Cũng là cái thú tao nhã nên tôi chẳng cấm cản gì cả. Cưới xong thì vợ chồng tôi cũng được ra ở riêng. Thì nhà chồng tuy có mình chồng tôi là con trai, thế nhưng bố mẹ chồng cũng thoáng tính, chẳng tính toán, so đo gì.
Cứ cuối tuần vợ chồng vác nhau sang nhà ông bà ăn bữa cơm gia đình cho vui vẻ, sum vầy là được. Bố mẹ chồng cũng thương tôi thật lòng. Cô em chồng cứ mỗi lần thấy tôi sang nhà là vui như trảy hội. Cuộc sống có thể nói là chẳng phải lo nghĩ gì nhiều cho đến khi tôi sinh đứa con đầu lòng.
Chẳng hiểu sao mọi người sinh đẻ, ai nấy cũng đẹp ra không thì cũng chỉ sồ sề một tí, dù sao cũng là con đầu lòng. Nhưng tôi thì khác, người tôi cứ phì nộn ra đến phát sợ. Sinh được 3 tháng rồi mà người ta nhìn vào vẫn còn tưởng tôi đang chửa 5, 6 tháng. Cũng đã cố gắng ăn uống, tập tành dần lại cho người nhỏ bớt đi nhưng chẳng ăn thua. Thôi thì đành chờ thời gian vậy. Cũng sợ vì chuyện này mà chồng ngoại tình thì anh lại cười bảo:
– Dở hơi, vợ sinh con cho mình, có xấu cũng là vì con, tự nhiên đi ngoại tình làm gì. Mà anh cũng bận lắm, thời gian giúp em chăm con, kiếm tiền đã hết rồi, thời gian câu cá còn chẳng có lấy đâu ra đi bồ bịch.
Chẳng hiểu sao mọi người sinh đẻ, ai nấy cũng đẹp ra không thì cũng chỉ sồ sề một tí, dù sao cũng là con đầu lòng (Ảnh minh họa)
Tôi còn tưởng chồng nói thật. Thi thoảng thấy anh lau lót mấy cái cần câu yêu thích bóng loáng, cũng có xin tôi đi câu cá giải trí tí, tôi cũng vui vẻ đồng ý thôi. Ấy nhưng gần đây tôi phát hiện chuyện chồng tôi đi câu cá có gì đó rất lạ.
Đi câu cá dù là trời râm mát thì ít nhiều ngồi ngoài trời cũng phải dính tí mùi mồ hôi, quần áo cũng phải dính tí bẩn. Đằng này người anh vẫn cứ thơm phức, quần áo sạch tinh, đôi giày chẳng dính lấy tí bùn đất. Tôi không hỏi vì nghi ngờ anh làm gì đó khuất tất sau lưng mình. Thế là qua một người bạn giỏi công nghệ thông tin, tôi đã nhờ anh ấy lắp định vị vào điện thoại chồng giúp mình.
Không ngờ lại tóm được cái đuôi của chồng nhanh đến thế. Như mọi lần, chồng bảo đi câu cá, rồi đứng trước gương chải chuốt, vuốt keo, xịt nước hoa thơm nức. Tôi cũng không dám nói gì sợ động. Nhìn chồng vác cần câu đi, tôi bật định vị lên ngay. Thấy anh rẽ vào một quán cafe, dừng lại đó một lúc sau đó tiến thẳng đến vị trí nhà nghỉ. Ối giời ơi, câu cá cái gì đây không biết. Hóa ra là bấy lâu nay hẹn bồ hú hí ở nhà nghỉ đây mà.
Điên quá, giở trò câu cá với tôi à, tôi lôi hết đống cần câu ra, cho mồi lửa cho bõ tức rồi quay clip lại cho lão xem sau. Sau đó tôi tới nhà chồng, gọi bố mẹ chồng và em gái chồng đi quăng lưới bắt gian. Biết được chuyện anh mèo mỡ, bố mẹ chồng tôi giận lắm, cô em chồng tay chân lăm lăm bảo xông ngay đến nhà nghỉ xử lý anh trai và ả kia.
Theo định vị, tôi đưa cả nhà đến nhà nghỉ. Vừa hay lão chồng tôi đi xuống, chẳng cần tôi ra tay, mẹ chồng với em gái chồng lao đến túm tóc cho lão mấy cái bạt tai. Ả kia thấy động, ba chân bốn cẳng chạy mất hút, không dám quay đầu lại. Bị phục kích, chồng tôi ú ớ chỉ biết xin tha thứ.
Nhìn cái mặt ngơ ngác kia chắc là không hiểu tại sao tôi lại tóm được anh ở đây. Tôi đứng chỉ biết cười mỉa thôi chứ chẳng thèm nói lời nào. Sau đó chồng cứ năn nỉ cầu xin tôi tha thứ, xin cả nhà chồng tôi nữa, còn hứa sẽ không để xảy ra chuyện này nữa. Về tới nhà, chứng kiến đống cần câu bị đốt, cũng ức lắm nhưng mà đang sai nên không nói được gì. Tôi cũng chỉ trị thẳng tay lần này thôi, nếu còn lần nữa, tôi cho ra tòa luôn cho nhanh./.