23h45, ngày 26/5/2021! Tôi không biết hôm nay là thứ mấy nữa, chỉ biết số ngày 24, 25, 26 theo trong các báo cáo hàng ngày của Bộ phận thường trực, số liệu bản tin tình hình dịch, tổng hợp nhanh thông tin làm việc trong ngày của các tiểu ban...
 
Hôm nay, lần đầu tiên khi nhận nhiệm vụ đi chống dịch, tôi đã khóc... Bật khóc vì cảm nhận chân thực được sự vất vả, hi sinh nhưng không lời kêu than của 215 thầy trò và sinh viên trường Đại học Kỹ thuật y tế Hải Dương khi về tâm dịch thôn Núi Hiểu thực hiện lấy mẫu test nhanh.
 
Các em sẽ đi lấy mẫu từng hộ gia đình của thôn Núi Hiểu và công nhân đang cách ly tại thôn, khoảng gần 8000 mẫu.
 
 
Nước mắt lặng lẽ cứ lăn dài trong lớp khẩu trang khi ngồi trên xe về UBND tỉnh để họp trực tuyến với điểm cầu chính phủ, nước mắt cứ trào lên khi thỉnh thoảng trong ngày lại nghĩ về "khoảnh khắc" hoà vào trong hơn 200 chiến binh trẻ tuổi đó...
 
Các em đến, làm cho không gian của nhà văn hoá thôn rộn ràng đánh tan sự im lìm trước đó. Không khí khẩn trương, hối hả, tiếng hiệu lệnh át tiếng trao đổi, tiếng trò chuyện dần tắt hẳn khi 200 con người tự đứng vào từng hàng lối.
 
Chẳng nhìn rõ mặt ai, tất cả đều chỉ nhận nhau qua những con số được đánh sau lưng, những cái tên đơn giản viết vội.
 
Và trong lúc khẩn trương đó, mình nhận ra em Ninh - người mà ở hồi ký trước tôi nhắc đến với anh trưởng nhóm "đầu trọc" ấn tượng thông qua chữ ngắn vẻn vẹn "Ninh Phân phối".
 
Không kịp chụp với nhau kiểu ảnh, chị nhận ra em qua thông tin đó, em cũng lại chỉ chào vội rồi quay ra phân chia dụng cụ cho các bạn trong đoàn.
 
THƯƠNG vì sao sáng nay Bắc Giang lại nắng gắt thế này. Mới 7h30 sáng mà cái nắng bỏng rát da, mình mặc quần áo thôi đã đầm đìa mồ hôi, các em phải mặc đồ bảo hộ cấp 4 thì sẽ mệt mỏi thế nào đây. Sáng thì nắng gắt, chiều thì bỗng đổ cơn mưa rào xối xả. Các em đi lấy mẫu trú mưa thế nào...
 
THƯƠNG vì đây cũng đều là những người con, người anh, người chị, người em của một ai đó, giả sử nếu đây là con em mình thì thương con chứ, lại thấy trực tiếp con đang phải vất vả đi chống dịch thì lòng cha mẹ, anh em nào lại chẳng xót.
 
THƯƠNG nghĩ chỉ vì đại dịch này mà bản thân anh chị em mình, những cô cậu bé ở đây vẫn còn tuổi ăn, tuổi lớn đã phải xông pha trận mạc. Thông tin cá nhân của các em khi đi chống dịch chỉ được viết mã hoá bằng các con số, bằng tên ngắn,...
 
Ôi, căm phẫn cái con virus chết tiệt này, khiến anh chị em tôi, hàng nghìn, hàng triệu con người khổ sở theo. Cả đất nước Việt Nam của mình nói chung, nhân dân Bắc Giang nói riêng đang căng mình chống dịch...
 
Mình thực sự cảm nhận được trận chiến trên chiến trường này, tướng sĩ và quân đang từng giờ, từng ngày đồng lòng quyết tâm đập tan "kẻ thù" này!
 
Và những thiên thần áo trắng ở đây thật sự đã trở thành những chiến binh quả cảm vì sức khoẻ nhân dân mà đánh đuổi "kẻ thù".
 
 
Những người anh nhễ nhại, đầm đìa mồ hôi; những người em ngồi họp nhóm phân chia, đánh dấu thông tin nhân lực, bảng biểu thống kê; người thầy chỉ huy gào khản cổ vì không kịp lấy loa để hướng dẫn các em thực hiện quy trình, thông tin báo cáo,...
 
22h30 mình gọi cho người thầy chỉ huy đó để trao đổi công việc, anh vẫn đang họp ở Việt Yên.
 
Vì kế hoạch tăng tốc xét nghiệm khẩn trương, làm gọn trong ngày không để kéo sang thêm ngày nữa, mình hiểu cả đội đã làm đến 200% công suất, sẽ rất mệt nên cũng nhắn tin cho anh trao đổi nhanh. Anh chỉ nhắn vẻn vẹn được 2 dòng cho mình:
 
- Quân của anh "gục" hết rồi!
 
- Mọi người vẫn đang làm việc ở Núi Hiểu, đang cố cho xong, em à!