Ối giời ơi, chiều hôm sau đi làm về, thấy tiếng ầm ầm trong nhà tôi đã sinh nghi rồi, bước chân vào nhà, tá hỏa khi bố mẹ vợ, anh chị vẫn ở đó.
 
Càng nghĩ càng thấy bực ghê gớm khi kể ra câu chuyện của mình mọi người ạ. Tôi chẳng biết các anh em cưới vợ thế nào, thôi thì cũng mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người một số phận. Có những anh em may mắn thì có sẵn nhà cửa ở luôn như kiểu được bố mẹ mua cho hoặc được ở nhà cùng bố mẹ.
 
Còn không thì phải phấn đấu tự mua nhà. Vợ chồng tôi cũng vậy, gia đình cả hai đứa đều ở quê thôi, chúng tôi đi làm trên này, quen nhau rồi cưới nhau. 3 năm trước đây thì thuê nhà ở trọ, thế nhưng giờ thì cả hai vợ chồng đã tiết kiệm được một khoản tiền để mua nhà rồi. Hơn nữa lại được bố mẹ hai bên hỗ trợ cho nên cũng may là không phải đi vay mượn nhiều.
 
Tôi nghe vợ tôi bảo bố mẹ vợ cho chúng tôi 200 triệu. Tôi nói thật thì khoản tiền đó coi như là ông bà cho con gái ông bà mua nhà chứ cho gì thằng rể như tôi. Mà bố mẹ tôi cũng có cho tiền chứ có phải là không cho đâu. Đàn ông ai mà chẳng sĩ diện, nói thẳng ra thì 10 ông chẳng ông nào muốn mang tiền nhận tiền của bố mẹ vợ.
 

Ảnh minh họa
 
Tưởng mọi chuyện như thế là êm xuôi đi. Ai ngờ đúng cái hôm chúng tôi mời tân gia thì có mời cả hai bên anh em luôn. Cũng chỉ mời đại diện thôi vì đường xa, mọi người còn công việc. Thì đúng là anh em bên nhà nội đi đại diện thật, nhưng anh em nhà vợ tôi thì lên hàng đàn hàng lũ.
 
Ừ thì thôi càng đông càng vui chứ cũng chẳng có vấn đề gì. Thế nhưng đến cuối ngày, khi họ hàng nhà tôi đã chuẩn bị ra về hết rồi thì anh em bên nhà vợ, bố mẹ vợ vẫn cứ ở lì lại. Bố mẹ vợ thì thôi đi, dù sao đó cũng là bố mẹ, nhưng còn anh em nhà vợ thì sao, xong việc rồi sao không về đi chứ, cứ ở lại làm cái gì không biết nữa.
 
Nghĩ giờ mà hỏi thì cũng chẳng tiện, lại mang tiếng đuổi khách, mà toàn anh em trong nhà chứ có phải người lạ đâu. Thế là tôi đành nhẫn nhịn để qua ngày hôm sau xem sao. Chắc cùng lắm chỉ ở đến ngày mai là về vì điều kiện đường xa.
 
Ối giời ơi, chiều hôm sau đi làm về, thấy tiếng ầm ầm trong nhà tôi đã sinh nghi rồi, bước chân vào nhà, tá hỏa khi bố mẹ vợ, anh chị vẫn ở đó. Họ ngồi trên ghế ăn uống bừa bãi tùm lum hết cả ra. Cái bộ ghế sofa mới mua mà được 1 hôm đã thành màu cháo lòng rồi. Trong nhà còn nồng nặc mùi thuốc lào, thuốc lá và đủ thứ mùi thập cẩm nữa chứ. Tôi bắt đầu khó chịu ra mặt, bảo vợ thì cô ấy lại khó chịu:
 
- Em xem thế nào chứ, vợ chồng mình, con cái cũng cần có không gian sống riêng, lại còn nhà mới biết bao nhiêu chỗ phải sửa. Giờ mọi người cứ ở thế này, anh cứ thấy nó không tiện ấy.
 
- Anh buồn cười thật đấy, chẳng mấy khi mới có dịp mọi người lên chơi, anh làm gì mà cứ phải khó khăn như thế. Với lại bố mẹ cũng cho mình 200 triệu mua nhà chứ có phải là không cho hay cho ít đâu. Đấy, anh có giỏi thì ra mà đuổi mọi người đi. Lâu lâu mọi người lên chơi có chút mà anh cứ khó chịu, người nhà anh lên em vẫn vui vẻ tiếp đón còn gì.
 
Vợ nói như thế làm sao tôi nói gì được chứ. Giờ chẳng lẽ cứ mỗi lần anh em lên chơi lâu mà mình khó chịu, cũng không được quyền lên tiếng vì số tiền 200 triệu kia à. Ai mà dám đuổi, quan trọng là mọi người phải biết ý biết tứ chứ. Chẳng ai muốn cuộc sống riêng của mình bị làm phiền, bị đảo lộn bao giờ cả.
 
Càng nghĩ tôi càng thấy uất ức. Và cái sự uất ức của tôi đã không thể kìm chế được khi 1 tuần sau anh em nhà vợ mới chịu về. Nhìn nhà cửa bừa bộn, bẩn thỉu, tường nhà ố hoen khói thuốc mà tôi tức lộn ruột.
 
Giờ tôi biết mình mà nói chuyện thêm với vợ thì thế nào hai vợ chồng cũng sẽ lại cãi nhau to cho mà xem. Nhưng không nói thì ức, sợ rằng lại có lần sau như thế nữa thì còn bực bội hơn nhiều lần. Theo mọi người, giờ tôi có nên nói thẳng những khó chịu của mình ra với vợ không hay là cứ nhịn đi cho qua chuyện./.